Tô Đan Hồng lúc đầu không hề hay biết chuyện đó. Nhưng với việc mọi người ra vào ngay cửa thôn, và không còn tụ tập làm đồng áng như trước, chuyện này căn bản không thể giấu được. Thế nên, ngay cả khi Quý Kiến Quân đi Bắc Kinh mua cửa hàng còn chưa về, Tô Đan Hồng đã nghe được tin tức này rồi.
Là thím Dương tới kể, thím ấy nghe ngóng từ người khác trong thôn, rồi tất nhiên là chạy đến kể cho Tô Đan Hồng nghe.
Mẹ Tô cũng có mặt ở đó, nghe vậy lập tức nhíu mày, tức giận nói: “Ông bà thông gia làm vậy thật không ra thể thống gì, sao có thể dễ dàng tha thứ cho con bé như vậy được? Nếu là con gái tôi, tôi đã đánh gãy đôi chân nó rồi, sau này cũng đừng hòng nhận lại! Thế mà lại đi ngoại tình? Hơn nữa còn gả cho một người đàn ông như Lý Trí, nghề nghiệp ổn định, lại là người chính trực, không bao giờ làm điều xằng bậy. Đã được vậy rồi mà nó còn ra ngoài làm loạn, đứa con gái như vậy, đẻ ra bao nhiêu thì chôn bấy nhiêu!”
“Mẹ chồng Đan Hồng lúc trước chẳng phải là bị tức giận đến mức nhập viện đó sao?” Thím Dương lên tiếng phụ họa.
Thím ấy cũng cảm thấy chuyện này không thể dễ dàng tha thứ, một chuyện đã làm cho danh tiếng của nhà họ Quý bị bàn tán khắp làng trên xóm dưới.
Cũng nhờ Quý Kiến Quân có tiền đồ, được anh ấy đứng ra kiểm soát tình hình nên người khác mới không dám lỗ mãng. Bằng không, ông bà Quý ra ngoài đã bị người ta chỉ trỏ, mỉa mai rồi.
Những thứ đó là ai mang lại? Còn không phải là Quý Vân Vân ư?
Hơn nữa, tha thứ như vậy có nghĩa là gì? Có nghĩa là mẹ Quý không cảm thấy con gái mình quá đáng gì trong chuyện này sao? Chẳng phải đó là tự hạ thấp bản thân sao?
Thế nên thím Dương mới lắm chuyện chạy tới đây kể. Hơn nữa, dù thím ấy không nói, Tô Đan Hồng cũng sẽ biết nhanh thôi, chuyện này căn bản không thể giấu giếm được.
Tô Đan Hồng nghe xong chẳng có gì để bình luận, bởi vì theo quan điểm của cô, chuyện này về cơ bản chẳng liên quan gì đến cô. Nhưng nếu mẹ chồng cô lại phải vào bệnh viện vì bị đứa con gái này chọc giận, thì đừng hòng cô ấy bận tâm mà nấu canh mang đến thăm.
Đối với lần trở về này của Quý Vân Vân, Tô Đan Hồng biết cô ta thật sự đã thay đổi lớn. Trở nên cực kỳ sành điệu, biết cách ăn diện và trang điểm cầu kỳ, nhưng ánh mắt cô ta nhìn người khác lại càng khiến người ta khó chịu hơn gấp bội.
Luôn có cảm giác thượng đẳng, cứ như thể cô ta là tiên thần, nghiễm nhiên nhìn xuống đám phàm nhân đang lấm lem trên mặt đất vậy.
Chờ thím Dương đi, mẹ Tô liền nói chuyện này với con gái mình: “Con nói xem mẹ chồng con làm sao thế? Bình thường nhìn cũng khá tốt, sao lại chẳng có tí nguyên tắc nào với đứa con gái kia vậy?”
“Dù sao cũng là m.á.u mủ ruột rà của bà ấy, bà ấy không nỡ thì cũng là chuyện thường tình thôi,” Tô Đan Hồng thản nhiên đáp.
Trước kia, lúc Quý Vân Vân làm ra cái chuyện tày đình đó, mẹ chồng cô còn một mực nhớ thương, sợ cô ta phải chịu ấm ức. Bà đã mang đủ thứ đến cho cô ta trong thời gian mang thai, dù biết cô không vui, mẹ chồng cô cũng chẳng mảy may để ý.
Nhưng dù sao vẫn là mẹ chồng cô, cũng đúng là người giúp cô trông coi vườn tược, cho nên một số việc Tô Đan Hồng cũng đành dứt khoát làm ngơ coi như không biết.
Không muốn khiến Kiến Quân khó xử khi bị kẹp giữa mẹ và vợ, Đan Hồng nghĩ, dù sao cũng chỉ là vài món đồ lặt vặt, không đáng để vì mấy thứ cỏn con này mà gây xích mích. “Cái đứa con gái như vậy mà còn muốn tới ăn Tết, còn không nỡ bỏ đi sao!” Mẹ Tô tức giận nói.
“Nếu con mà như vậy …”
“Nếu con mà dám như vậy, mẹ chắc chắn sẽ đánh gãy chân con, sau đó quẳng con xuống sông cho cá rỉa thịt!” mẹ Tô trực tiếp cắt ngang lời, trừng mắt quát.
Tô Đan Hồng cười nịnh nọt: "Mẹ cứ yên tâm, con trân quý cuộc sống hiện tại vô cùng!"
"Biết trân quý là được!" Mẹ Tô hừ lạnh một tiếng.
Về chuyện mẹ Quý lén lút nhận Quý Vân Vân làm con gái nuôi, Tô Đan Hồng coi như không hay biết, cũng không bận tâm hỏi han gì thêm.
Thời gian trôi qua, đã nửa tháng từ khi Quý Kiến Quân đến Bắc Kinh.
Mãi đến hôm nay, Quý Kiến Quân mới trở về từ Bắc Kinh. Trời nắng nóng như đổ lửa, Quý Kiến Quân không thể tắm rửa trên tàu hỏa, nên lúc về nhà, cả người anh nồng nặc mùi mồ hôi.
"Ưi, thối quá!"
Đến cả Tường Tường cũng nhăn mũi, ra chiều ghét bỏ bố.
Chưa nói đến Tề Tề, thằng bé đã chạy thẳng ra xa. Viện Viện nhanh nhẹn chạy đến đưa khăn mặt cho bố, ý là muốn anh mau đi tắm rửa cho sạch sẽ. Quý Kiến Quân không còn cách nào khác, điều đầu tiên sau khi về nhà là vác hai thùng nước lạnh lớn vào phòng tắm để gột rửa. Sau đó, anh thay một bộ quần áo sạch sẽ, mùi xà phòng thơm mát lan tỏa, khiến cả người anh toát lên vẻ sảng khoái, dễ chịu. Lúc anh đang tắm, Tô Đan Hồng nhanh chóng nấu một bát mì cho anh, một tô lớn trứng gà thịt nạc. Rõ ràng Quý Kiến Quân đã đói đến choáng váng, nên anh xì xụp nuốt sạch vào bụng. Trong lúc đó, Tề Tề, Tường Tường và Viện Viện cũng được nếm thử vài miếng, ai nấy đều tỏ vẻ cực kỳ thỏa mãn.
Ăn xong, Quý Kiến Quân lấy ra một bao lớn quà anh mang về, chia cho bọn trẻ.
Tề Tề được một thanh kiếm đồ chơi nhỏ, Tường Tường có một quả bóng, còn Viện Viện thì nhận một cô búp bê kiểu Tây. Ba đứa trẻ đứa nào cũng có quà, mừng rỡ ra mặt.
Đặc biệt là Viện Viện, cô bé nhìn chằm chằm vào cô búp bê kiểu Tây trong tay, đôi mắt sáng ngời. Đây là cô búp bê xinh đẹp nhất mà Viện Viện từng thấy, búp bê cũ không thể nào sánh bằng. Nhưng cô bé vẫn giữ lại cả hai để chúng có bạn chơi cùng.
Giống như cô bé vậy, giờ có cả anh và em, còn gì bằng?
Sau khi đám trẻ con đã chạy đi chơi, Quý Kiến Quân mới kéo vợ mình vào phòng.
Đám nhỏ đã đi chơi hết, ngay cả Tường Tường cũng được Tề Tề đẩy đi cùng, mang theo bút lông và mực nước cho ông và anh trai. Lại có Đại Hắc đi theo nên cũng chẳng lo lắng gì.
Vườn trái cây cũng không xa. Về đến phòng, Quý Kiến Quân liền vội vã quấn quýt bên vợ. Tiết trời nóng bức, Tô Đan Hồng bị anh làm đến mức cả người đẫm mồ hôi. Nhưng mà không thể không nói, thật sự rất sảng khoái.
Khả năng ở "phương diện" này của chồng cô khiến cô vô cùng hài lòng. Quý Kiến Quân cũng chỉ đòi hỏi một chút, không quá nhiều. Xong xuôi, anh mới lấy ra những món quà đã mua về: một chiếc vòng ngọc chất lượng tuyệt hảo, một đôi khuyên tai vàng đính phỉ thúy, và một sợi dây chuyền vàng tinh xảo.
Tô Đan Hồng rất ưng ý sợi dây chuyền này, nó vừa tinh xảo lại có mặt dây chuyền hình Phật làm từ ngọc. Tất cả đều rất đẹp mắt.
"Đã mua đồ trong cửa hàng rồi còn tiêu thêm tiền làm gì nữa?" Trong lòng Tô Đan Hồng tuy thích thú, nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ trách móc.
Lần nào anh đến Bắc Kinh cũng mang trang sức vàng ngọc về. Ngăn tủ của cô đã chất đầy không ít, cứ đà này chắc không đủ chỗ để đựng mất.
"Không tốn bao nhiêu tiền." Quý Kiến Quân nói.
Tô Đan Hồng thừa biết, những món này chắc chắn không hề rẻ, bởi lẽ cả vòng ngọc lẫn khuyên tai vàng đính phỉ thúy đều có chất lượng tuyệt hảo, đúng là đắt xắt ra miếng.
Nhưng người đàn ông của cô sẵn lòng chi tiền vì cô, đương nhiên cô cảm thấy vui vẻ. Cô để anh tự tay đeo sợi dây chuyền vàng lên cổ mình.
Cô muốn đeo sợi dây chuyền này vì nó đẹp, chứ không phải để khoe khoang. Dù món đồ chắc chắn rất đắt đỏ, nhưng với danh tiếng hiện tại của gia đình cô trong thôn, việc cô đeo một chiếc dây chuyền nhỏ thế này cũng chẳng phải là phô trương.
"Mẹ chúng ta đâu?" Quý Kiến Quân hỏi.
Trở về lâu như vậy, cũng chưa thấy mẹ vợ anh.