Tô Đan Hồng cũng hiểu rõ mười mươi, tính tình này của Quý Vân Vân có tám chín phần là giống y hệt mẹ chồng cô.
Vốn dĩ Tô Đan Hồng không định nói gì, nhưng thấy Quý Kiến Quân rõ ràng hơi thất vọng, liền bèn lên tiếng: "Mẹ không về cũng không sao đâu anh, chuyện này nằm trong dự liệu rồi. Cứ bảo chú Tư bên kia chăm sóc bà nhiều hơn một chút là được. Chắc chú Tư cũng không về nhà ăn Tết, phải không?"
"Ừm." Quý Kiến Quân gật đầu.
Quý Kiến Văn quả thật đã gọi điện thoại về, nói rõ năm nay anh ấy sẽ không về quê ăn Tết.
"Vậy thì được rồi, có chú ấy ở đó, anh không cần lo lắng quá đâu. Cứ chăm sóc tốt cho cha là được." Tô Đan Hồng trấn an.
Quý Kiến Quân chỉ hụt hẫng một lát thôi. Giờ đây, anh làm gì có thời gian rảnh rỗi để đa sầu đa cảm? Anh đang bận tối mắt tối mũi.
Thời điểm này là lúc phải làm thịt dê, thu hoạch vườn trái cây, còn cả đập chứa nước nữa. Có không ít dê cần được bán ra.
Sau dê sẽ là heo. Hiện tại, đàn heo nhà anh con nào con nấy đều được nuôi đến tai to mặt lớn, mỗi con nặng ổn định khoảng ba trăm cân. Đây cũng là một vụ bội thu.
Heo do Quý Kiến Quân nuôi thực sự rất được hoan nghênh. Thịt heo thơm ngon hơn hẳn những nhà khác, đặc biệt là phần mỡ heo, rất béo và ngậy. Nếu dùng để làm dầu ăn, thịt heo của nhà anh chắc chắn là lựa chọn hàng đầu.
Công việc bận rộn đến vậy, làm gì còn chỗ nào mà nhàn rỗi để buồn rầu? Anh bận rộn đến tận hai mươi bảy tháng Chạp, tất cả mọi việc gần như đã ổn thỏa, công việc cuối năm cũng coi như hoàn tất.
Chuyện mẹ Quý không về nhà ăn Tết cũng tạm gác lại ở chỗ Quý Kiến Quân.
Quý Kiến Quân bắt đầu làm báo cáo tổng kết năm. Năm nay giá hàng tăng lên không ít, nên các khoản thu vào cũng tăng theo. Cuối mỗi tháng, Quý Kiến Quân đều tổng kết một lần, và bản tổng kết cuối năm bao gồm toàn bộ thu chi, số tiền kiếm được trong tháng đó và mười một tháng trước đó. Đến cuối cùng, khóe miệng Quý Kiến Quân không giấu được nụ cười mãn nguyện, đầy vẻ đắc ý.
Tô Đan Hồng đi qua liếc nhìn anh một cái, mỉm cười: "Năm nay làm ăn không tệ chút nào."
Quý Kiến Quân nói: "Vợ à, số tiền lớn này của chúng ta cứ để đó, hay là dùng vào việc khác nhỉ?"
"Thôi đi anh ơi, bây giờ việc nhà mình đã không ít rồi." Tô Đan Hồng tức giận nói. Người đàn ông này cứ hễ có tiền là lại muốn đầu tư, giờ mới để dành được vài vạn đồng, anh lại muốn tiêu hết.
Thật ra đàn ông cần phải có ý chí tung hoành mới có thể tiến bộ, nếu chỉ bằng lòng và hưởng thụ thì khó mà phát triển. Nhưng hiện tại, công việc trong nhà quả thực đã rất nhiều, anh cũng vô cùng bận rộn, đặc biệt là vào mùa hè, anh phải đen sạm đi mấy tông da, cô nhìn cũng không đành lòng.
"Anh không định mua thứ gì khác đâu, chỉ là cha nuôi có gợi ý anh mua hai căn nhà ở Bắc Kinh thôi." Quý Kiến Quân giải thích.
"Có nhà để ở là đủ rồi, hơn nữa bên đó chẳng phải chúng ta đã có một sân và hai cửa hàng rồi sao?" Tô Đan Hồng thắc mắc.
Mảnh sân đó là do Quý Kiến Quân và ông Trương cùng mua. Dù Tô Đan Hồng không hề mơ ước hay có ý định chiếm lấy mảnh sân còn lại của ông Trương, nhưng trên thực tế, căn nhà của ông sau này khó tránh khỏi sẽ thuộc về Kiến Quân, bởi giờ Kiến Quân đã chăm sóc ông chu đáo như cha ruột rồi.
Thế nên, cuối cùng, cô nghĩ không cần phải mua thêm cửa hàng hay nhà cửa làm gì.
"Cha nuôi nói sau này giá nhà sẽ tăng cao lắm, bây giờ giá ở Bắc Kinh đang lên rất nhanh." Quý Kiến Quân nói vậy. Với anh, việc mua nhà là điều chắc chắn phải làm, vì sao ư?
Bởi vì anh nhận thấy tình hình phát triển hiện giờ, đặc biệt là các sản nghiệp của gia đình cũng bắt đầu bị ảnh hưởng không nhỏ.
Do rất nhiều người đều đã bắt đầu mở trại gà, trại lợn, và còn nuôi dê bò với số lượng lớn.
Đồ nhà anh tuy cực tốt, anh cũng có thừa tự tin vào chất lượng sản phẩm của mình, nhưng dù sao cũng không thể hoàn toàn trông cậy vào mỗi nguồn thu đó được, phải không?
Anh cảm thấy mua thêm mấy căn nhà như vậy là rất tốt. Nhìn những căn nhà anh đã mua trước đó mà xem, bây giờ dù cho thuê cũng kiếm được kha khá tiền rồi. Quý Kiến Quân cũng không suy xét quá nhiều đến việc giá nhà sẽ bởi vậy mà tăng lên, nhưng đây là một xu thế chung của thị trường. Dù anh không mua thì những người có tiền khác cũng sẽ mua thôi, theo đà phát triển của thời đại, giá nhà nhất định sẽ tiếp tục leo thang.
Với vai trò là một người cha, một người chồng, anh muốn mua thêm vài bất động sản. Như vậy, cho dù sau này việc làm ăn có gặp trục trặc thì gia đình cũng có tài sản đảm bảo. Cùng lắm thì bán đi, vẫn có thể kiếm thêm một khoản kha khá để trang trải, phải không em?
"Muốn mua thì cứ mua đi." Tô Đan Hồng không hẳn là muốn ngăn cản, cô chỉ e anh quá vất vả mà thôi.
Nghe đến bất động sản thì cô cũng yên tâm phần nào.
Dù sao mua nhà không phải chuyện nặng nhọc. Hơn nữa, ở Bắc Kinh – mà theo kinh nghiệm kiếp trước của cô thì đó chính là nơi "đất vàng" dưới chân thiên tử, kiếm được một căn nhà chẳng dễ dàng chút nào.
Nhận được sự ủng hộ của vợ, Quý Kiến Quân cũng lập tức hiểu ý.
Bây giờ ai nấy đều đang rục rịch chuẩn bị đón Tết. Quý Kiến Quân cũng cho nhân viên nghỉ luân phiên, còn bản thân bắt tay vào lo hàng Tết. Anh cùng Quý Kiến Hà đi sắm sửa, mua một lượng lớn thịt heo tươi ngon. Đồ Tết năm nay cũng thịnh soạn như năm ngoái, nào thịt, nào cá, rồi đường đỏ, các loại gia vị nêm nếm... tất cả chất đầy một thùng hàng Tết lớn.
Khiến những người xung quanh không khỏi thèm thuồng mà xuýt xoa.
Quả thật, suất quà Tết của nhà Quý Kiến Quân đủ đầy đến mức, mỗi gia đình công nhân dưới trướng anh đều có thể đón một cái Tết ấm no, sung túc.
Những phần quà ở xa, Quý Kiến Quân đều tự mình mang đi trao tận tay.
Chẳng hạn như Quý Phong và bà của cậu ấy ở thị trấn. Vì hai bà cháu không định về thôn ăn Tết, nên Quý Kiến Quân cũng đích thân mang một phần quà tới tặng họ.
Mấy năm trôi qua, giờ Quý Phong đã lớn bổng, dù thân hình có hơi gầy nhưng cũng cao tới 1 mét 75. Sang năm tròn mười tám, cậu ấy đã được coi là một chàng trai trưởng thành rồi. Cơ bản, mọi công việc kinh doanh của cửa hàng đều do cậu ta quán xuyến, còn bà thì chỉ phụ trách việc thu tiền.
Quý Phong ở tuổi mười tám cũng cực kỳ được các cô gái hoan nghênh. Thứ nhất là ngoại hình ưa nhìn, dáng người cao ráo, quan trọng hơn là cậu ấy có thu nhập ổn định và là một người đáng tin cậy.
Chính vì thế, không ít gia đình đã tìm đến dạm hỏi, đặc biệt là các hộ trong thôn.
Sau khi tặng quà Tết cho hai bà cháu Quý Phong xong, Quý Kiến Quân ghé qua nhà Tiêu Đại Quân. Cháu trai Tiêu Tuấn cũng đang ở đó, còn mẹ của Đại Quân thì đã ra ngoài từ trước. "Chú ơi, bố cháu với cô bán đậu phụ ở nhà bên cạnh có vẻ ưng ý nhau rồi ạ." Lúc Quý Kiến Quân chuẩn bị ra về, Tiêu Tuấn theo chân ra cửa, nhỏ giọng kể.
"Cô ấy ư?" Quý Kiến Quân hơi sững sờ: "Hình như tai cô ấy không được tốt lắm thì phải?"
Anh cũng biết nhà bán đậu phụ ở cạnh đó. Cô con gái nhà họ năm nay cũng không còn trẻ, nhưng vẫn cứ ở nhà mãi. Bởi vì nhà họ Trần chỉ có duy nhất một đứa con gái, mà tai lại có chút vấn đề, nghe không được rõ ràng lắm. Hai vợ chồng già vì sợ con gái bị bắt nạt nên cứ giữ cô ấy ở lại. Đến giờ cô ấy đã gần 33 tuổi rồi.