Tức giận vì loại người đó thật không đáng.
Mẹ Tô không muốn bận tâm thêm nữa, nói: "Sau này con và Kiến Quân cứ tránh xa loại người đó ra. Bà ta muốn đi đâu thì đi, thích quay về thì quay về, đừng bận tâm làm gì. Càng quản, bà ta càng được đà ỷ lại thôi."
Tô Đan Hồng cười cười: "Mẹ cứ yên tâm, đừng nóng giận."
"Mẹ không tức giận, mẹ chỉ bực là ngày xưa sao mình lại thấy bà ta cũng không tệ lắm!" Mẹ Tô nói.
Tô Đan Hồng khẽ cười, trước kia mối quan hệ giữa mẹ cô và bà Quý ( mẹ của Quý Kiến Quân) khá hòa thuận, nhưng giờ thì chẳng thể hòa hợp như xưa nữa rồi. Chuyện của bà Quý, Tô Đan Hồng cứ coi như không biết, cô cũng chẳng còn để ý, bởi vì hiện tại cô đang rất bận rộn.
Mứt dâu tây sau khi chế biến xong được đậy kín cẩn thận. Những hũ mứt này đều được làm theo yêu cầu riêng, mỗi hũ mứt dâu tây giá hai đồng, lời được một nửa, tuy hơi đắt nhưng lại rất xứng đáng.
Khi nếm thử, ai cũng phải gật gù khen ngon, ngay cả mẹ Tô cũng phải bội phục cô con gái mình sao mà lắm ý tưởng đến vậy.
Mỗi hũ dâu nặng khoảng hai cân, nếu thêm mật ong thì giá có nhỉnh hơn một chút nhưng cũng không đáng kể. Lợi nhuận từ một hũ cũng khá đáng kể.
Bây giờ làm được nhiều hũ như vậy, bán đi chắc chắn sẽ thu về một khoản không nhỏ.
Trong nhà làm mứt dâu tây, đến cả Nhân Nhân cũng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn ngọt ngào này, chớ nói gì đến Tề Tề và Tường Tường. Nhưng cũng không được ăn nhiều, mỗi bé chỉ được một hai muỗng thôi. Vì có mật ong nên không thể ăn quá nhiều, nếu không sẽ dễ bị tiêu chảy.
Tô Đan Hồng không có ý định bán mứt dâu tây ở Thành phố Đại học, mà đợi sau khi hoàn thành toàn bộ sẽ đưa tới cửa hàng ở Bắc Kinh để bán.
Cửa hàng ở Bắc Kinh dù trên danh nghĩa là cửa hàng ngũ cốc, nhưng hễ có đặc sản gì hay ho là Quý Kiến Quân lại gửi qua để bày bán thêm.
Nói là cửa hàng ngũ cốc nhưng cũng không khác gì một tiệm tạp hóa tổng hợp cho lắm, có điều mặt hàng ngũ cốc bán chạy nhất. Những thứ khác thì để đa dạng hóa sản phẩm, hấp dẫn thêm một lượng khách hàng khác.
Ví dụ như món thịt khô gửi sang mỗi năm đều nhận được phản hồi rất tốt, nhiều khách quen đều hỏi còn hàng không. Tô Đan Hồng bảo bên đó cứ trả lời khách hàng rằng, thịt khô chỉ làm vào tháng Chạp âm lịch, lúc đó gió mới đủ để phơi thịt ngon nhất. Cho nên, nếu muốn ăn thì phải đợi sang năm sau.
Đúng vậy, bà chủ như cô ấy chính là kiểu người tùy hứng như vậy đấy, có tiền cũng không thèm kiếm.
Gần đây, Tô Đan Hồng đang nghiên cứu cách làm cá ướp muối. Cô muốn phơi một ít cá ướp muối mang qua đó bán. Cá trong đập chứa nước rất nhiều và ngon, nhưng vì quá xa nên không thể vận chuyển tươi sống đến Bắc Kinh được.
Cá ướp muối cô dự định làm thật đặc sắc. Dù sao cô cũng đang rảnh rỗi, những chuyện này Quý Kiến Quân cũng không nghĩ tới, nên cô phải tự mình tính toán một chút không phải sao?
Thực ra, theo mẹ Tô, dù có làm đặc sắc thế nào thì cũng chỉ là cá ướp muối thôi, có gì đặc biệt đâu chứ.
Tô Đan Hồng định làm một chút cá ướp muối, một chút khô cá cay, còn những thứ khác thì đến lúc đó tính tiếp. Trong đập chứa nước có đủ loại cá, thừa sức để cô thỏa sức sáng tạo.
Nhưng cá tươi rất tanh, cô định đợi Quý Kiến Quân về, đến lúc đó sẽ cùng anh qua bên đập chứa nước làm luôn, chứ không làm ở nhà.
Nếu không, cả nhà sẽ ám mùi tanh nồng nặc mất.
Bên đập chứa nước thì thích hợp hơn, chỗ rộng rãi, tha hồ dựng giàn phơi cá khô.
Ngày thứ ba, mẹ Quý trở về. Tô Đan Hồng không hề hay biết mẹ chồng đi khi nào, nhưng lại tình cờ biết lúc bà trở về, bởi vì đúng lúc ấy, cô tự tay bưng canh đậu xanh lên.
“Mẹ cũng uống một bát đi ạ.” Tô Đan Hồng nói.
Ban đầu chỉ là một câu nói khách sáo, nhưng không ngờ mẹ Quý liền nói xoáy lại: “Lúc tôi ở đây thì chẳng thấy cô bưng gì lên, tôi vừa đi khuất là cô đã mang lên. Cái này rõ ràng đâu phải bưng cho tôi ăn!”
Ông Trương, cha Quý, cùng Quý Tiểu Đông tan học đều đến giúp đỡ. Nhân Nhân và Tề Tề thì đang có mặt ở đây, còn Tường Tường thì ở nhà. Cô đã giao cho thằng bé một nhiệm vụ: bà ngoại đi lại không tiện, nhờ thằng bé chăm sóc bà thay cô, cô sẽ về rất nhanh.
Tường Tường đặc biệt cảm thấy mình được trao cho một nhiệm vụ vô cùng cao cả nên hiện tại đang ngoan ngoãn ở nhà. Nhưng những người khác thì đều có mặt ở đây.
Tô Đan Hồng không ngờ mẹ chồng lại có thể vô lý đến thế. Chắc là bà gặp phải chuyện gì bực dọc bên ngoài nên mới xả giận lên cô chăng?
“Mẹ nói đùa rồi ạ. Kiến Quân không ở nhà nên con mới lên đây một lát, chứ lúc Kiến Quân ở đây thì con cũng không cần phải lên đâu.” Tô Đan Hồng nói, giữ thái độ rộng lượng.
Mà cô cũng nói thật. Cô vốn ghét cái mùi nồng từ trại gà trên núi. Khi Quý Kiến Quân ở nhà, cô cực kỳ ít khi lên núi. Cho dù có đồ cần mang lên thì cô cũng sẽ sai Nhân Nhân hoặc Tề Tề làm, hoặc gọi Quý Tiểu Đông. Thực sự thì cô rất ít khi đặt chân lên đây. Nhưng khi Quý Kiến Quân không có nhà, những chuyện này cô phải lo liệu. Dù không thích đến mấy, cô cũng phải lên núi xem xét tình hình một chút, coi như có chút quan tâm.
Ngay cả ông Trương cũng biết cô giả bộ như vậy, nhưng cũng không nói gì. Chẳng lẽ lại không cho phép người khác có một hai điều không vừa ý sao? Muốn tìm người mười phân vẹn mười thì lên trời mà kiếm!
Lời nói bới móc của mẹ Quý được cô khéo léo đáp trả lại một cách mềm mỏng. Lũ trẻ đều nhìn bà nội chúng, cha Quý cũng sa sầm nét mặt: “Bà không ăn thì về phòng ngủ đi.” Mẹ Quý cũng thấy xấu hổ. Vừa rồi bà tức giận, nhưng trong lòng lại có chuyện, uất nghẹn đến khó chịu, chẳng thể nói cùng ai, thực sự rất ấm ức. Nhìn thấy Tô Đan Hồng đang sống sung sướng như vậy, còn giả bộ tử tế mời bà ăn canh đậu xanh, nên bà đã thốt ra lời nói đó.
Vậy là mẹ Quý lẳng lặng quay về phòng, chẳng nói thêm lời nào.
“Đan Hồng, con cũng ăn chút đi.” Ông Trương nói.
Ông cũng thấy vợ của Kiến Quân thật sự oan uổng, tự nhiên lại bị liên lụy.
“Trong nhà còn có việc, mọi người cứ ăn đi ạ.” Tô Đan Hồng cười gượng gạo, sau đó thì quay xuống núi.
Cô xuống núi chẳng mấy chốc, Nhân Nhân và Tề Tề cũng đã ăn xong, sau đó cùng đi xuống núi.
Quý Tiểu Đông không xuống mà nhíu mày hỏi: “Bà nội làm sao vậy ạ? Thím ba có làm gì đâu.” “Không cần để ý tới bà nội, bà đang không khỏe.” Cha Quý nói.
Quý Tiểu Đông không nói gì, trong lòng nó thầm nghĩ: bà nội trước kia rất tốt mà, nhưng từ sau khi bị cô ruột nó đưa ra ngoài thì thay đổi hoàn toàn. Trước kia bà rất mực thương yêu chúng nó, vậy mà giờ đây lại chẳng màng quan tâm đến ai.
Bây giờ còn có thái độ gay gắt với thím ba, nhất định là do cô ruột nó xúi giục!
Mẹ thằng bé thì suốt ngày ở nhà mắng chửi cô ruột nó, rằng cô ta là tai họa, đã hại mẹ nó mất việc. Tiền trong nhà cũng phải đền bù theo.
Quả đúng là cô ruột nó là một tai họa thật.