Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 370

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Cô chỉ cần ở cùng ông ta một năm thôi là đã có thể tự đứng ra làm ăn buôn bán. Hơn nữa, những mối quan hệ của ông chủ này cũng chính là thứ cô đang rất cần.

Thế là, Quý Vân Vân đồng ý. Đồng ý đi theo ông ta thì cũng có nghĩa là phải rời đi cùng ông ta. Anh cả Vân cũng sững sờ, Quý Vân Vân đi rồi thì anh ta biết phải làm sao đây?

"Anh cầm số tiền đó đi, sau này thì quên tôi đi. Nếu không, đừng trách tôi không còn tình nghĩa!" Quý Vân Vân lạnh lùng nói.

"Vân Vân, em nghe anh nói, một tháng hai vạn cũng không nhiều lắm, nếu chúng ta..."

Anh cả Vân còn chưa nói hết đã bị Quý Vân Vân dứt khoát ngắt lời: "Đừng nói nữa, anh không hề biết tôi ghê tởm mấy người đàn ông đó đến mức nào. Số tiền này tôi không cần kiếm nữa!"

Cô hoàn toàn không muốn tiếp xúc với mấy gã đàn ông buồn nôn kia. Chỉ là hoàn cảnh ép buộc, cực chẳng đã nên cô mới phải làm như vậy. Đây vốn là con đường cô đã đi ở kiếp trước, kiếp này cô vốn không muốn lặp lại, nhưng khi đó quá thiếu tiền nên cô không còn lựa chọn nào khác. Hiện tại có một lựa chọn tốt hơn, cô cũng không muốn tiếp tục công việc này nữa.

Phải biết rằng, có mấy người đàn ông nói muốn bao nuôi cô nhưng một tháng chỉ cho năm trăm đồng. Mặc dù số tiền đó cũng đã là cực kỳ cao rồi, thế nhưng còn kém xa hai vạn này!

Vị này đặc biệt có tiền, trong nhà không biết có bao nhiêu tài sản. Nhưng mà trước mắt cô không quan tâm đến những thứ đó, cô vẫn muốn tập trung phấn đấu cho sự nghiệp riêng của mình.

Chờ kiếm chác được chút tiền từ ông ta, và moi móc thêm ít thông tin, cô ta có thể ung dung rời đi. Anh cả Quý cũng không muốn làm căng với em gái, bèn nói: "Được, anh ủng hộ em. Sau này có cần giúp đỡ thì cứ tìm anh, dù sao anh vẫn ở Thành phố Giang Thủy này mà."

"Em biết rồi." Quý Vân Vân đồng ý. Ngay ngày hôm sau, cô ta đã lên chiếc xe riêng cùng người đàn ông trung niên kia. Trên xe, cô ta dùng đủ mọi thủ đoạn để chiều lòng ông ta một phen, khiến người đàn ông này vô cùng thỏa mãn.

Tiền trong tay anh cả Quý không phải ít, nên anh ấy trực tiếp đi mua một căn nhà. Tuy không lớn nhưng cũng nằm ngay khu dân cư bên cạnh. Cả nhà ai nấy đều kinh ngạc, quả nhiên là kiếm được tiền rồi. Thế nhưng anh cả Quý lại nói mình không có tiền, trước giờ toàn thua lỗ, nên đây chỉ là số tiền cuối cùng anh có.

Mấy đứa nhỏ giờ đã lớn, phải chen chúc trong căn nhà chật chội, nên lúc này anh mới đành dùng số tiền cuối cùng ấy để mua một căn nhà mới.

Tất cả mọi người đều chấp nhận lời biện hộ này của anh ấy. Thế nhưng, sau khi Vân Lệ Lệ biết anh cả mình có tiền mua nhà thì vô cùng tức giận.

Cô và Kiến Văn sống đâu có dễ dàng gì, mua xương về nấu canh còn phải đắn đo suy nghĩ, vậy mà anh cả cô lại có tiền mua nhà! Hiện tại một căn nhà cũng phải ngót nghét năm sáu vạn rồi, thế mà anh cả cô chẳng giúp cô một xu để trả nợ.

Mặc dù số tiền đó cô sẽ không nhận, Kiến Văn cũng sẽ không cho cô nhận, nhưng mà Quý Vân Vân còn tới đưa tiền, vậy mà anh ruột cô lại chẳng thể giúp cô chút nào.

Có nhiều tiền như vậy lại để em gái một mình gánh nợ ư?

Quả nhiên gả con gái đi như bát nước hắt ra ngoài. Cô sẽ không trông cậy vào những thứ này, cô nhất định phải cùng Kiến Văn tự mình kinh doanh, không để con bé Yên Nhi phải chịu thiệt thòi! Ngoài cô ra, còn có một người nữa phản ứng rất gay gắt.

Người đó chính là Chu Chí.

Anh ta hoàn toàn sững sờ. Mới có hai ngày không tới theo dõi bọn họ, anh ta còn dự định không thèm nghe ngóng thân thế của anh cả Quý nữa, mà muốn đợi lúc bọn họ đang "hành sự" thì trực tiếp gọi công an đến bắt người. Nhưng không ngờ, vì đi làm mệt nên hai ngày qua không tới đã không tìm thấy người đâu mất rồi? Anh ta không từ bỏ, còn ngụy trang thành khách làng chơi, đi tìm nhân viên phục vụ nam hỏi thăm một chút. Kết quả biết được là người ta không làm nữa.

Chu Chí cuống quýt lên, ra vẻ mình rất hài lòng với "sự phục vụ" của Quý Vân Vân nên muốn tìm cô. Người phục vụ này biết nhiều chuyện hơn một chút, ban đầu không định nói, nhưng sau khi nghe xong lời này thì cười khẩy. Anh ta từng "qua đêm" với Quý Vân Vân không ít lần rồi, vì cô ta cần anh ta hỗ trợ tìm khách hàng.

Quý Vân Vân đã chi hoa hồng, nhưng đôi khi cũng không ngại "chiều" anh ta vài lần.

Anh ta kể rằng Quý Vân Vân đã được một ông chủ lớn để mắt tới và mang đi rồi. Còn về việc đi đâu thì anh ta cũng không rõ, nhưng nghe giọng điệu của ông chủ lớn thì hình như bọn họ là người địa phương ở Thành phố Giang Thủy.

Thật ra, không chỉ Chu Chí tới nghe ngóng mà còn có những người khác cũng đến. Cách phục vụ của Quý Vân Vân đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng không ít người.

Khách sạn này nhờ có một mình cô ta mà làm ăn phát đạt hơn hẳn. Có thể nói, cô ta đã kéo cả khu vực này phát triển theo.

Chu Chí có chút tức giận.

Tức giận vì bản thân không hành động sớm hơn, để đôi cẩu nam nữ này trốn thoát. Nếu sớm hành động thì đôi gian phu dâm phụ này đã phải ngồi tù mấy năm rồi!

Cái người phụ nữ mà hắn từng căm ghét giờ lại dựa dẫm vào một đại gia. Đúng là đã cặp kè l. à.m t.ì.n.h nhân cho người ta, nếu may mắn sinh được con trai thì sau này còn có thể tranh giành tài sản, nửa đời sau của Quý Vân Vân liệu có còn phải bận tâm gì nữa? Thế nhưng, hiện tại Chu Chí lại thân tàn ma dại như quỷ thế này là do lần trước bị đánh. Chuyện chăn gối một tháng chỉ diễn ra được một hai lần, thời gian mỗi lần lại ngắn ngủi, người vợ ở nhà đã chẳng còn thỏa mãn được rồi. Cứ tiếp tục như vậy thì ly hôn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Hắn ta đã thê thảm đến mức này, vậy mà Quý Vân Vân lại có thể sống sung sướng ư? Làm sao có chuyện đó được! Vẫn còn ở thành phố Giang Thủy đúng không? Vậy hắn ta nhất định sẽ tìm được cô ta!

Đời này Quý Vân Vân đừng hòng thoát khỏi hắn ta, hắn cũng sẽ không đời nào bỏ qua cho cô.

Quả nhiên như hắn đoán, vì chuyện chăn gối không hòa hợp, vợ hắn đã đệ đơn ly hôn. Tài sản trong nhà chia đôi, nhưng hắn chẳng màng đến.

Hắn nghỉ việc, bắt đầu truy tìm tung tích của Quý Vân Vân.

Dù biến thành quỷ cũng phải đeo bám cô ta! Hại hắn thê thảm đến mức này, nếu không phải con tiện nhân đó ngay từ đầu đã quyến rũ hắn, thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, đâu đến nỗi sa cơ lỡ vận như hôm nay!

Cô ta muốn trải qua những ngày tốt lành ư? Chuyện đó là không thể! Hắn ta tuyệt đối sẽ không để cô ta sống một cuộc đời dễ dàng như vậy! Quý Vân Vân đương nhiên không hề hay biết mình đã bị Chu Chí để mắt tới và không ngừng đeo bám.

Cô được đưa tới một căn hộ vô cùng sang trọng trong khu dân cư cao cấp, diện tích lớn đến một trăm bốn mươi mét vuông, chỉ mình cô độc chiếm.

Mọi thứ trong phòng đều là hàng tuyển, đồ dùng nội thất cực kỳ xa hoa.

Kim chủ dặn dò cô rằng, cô có thể tự do ra ngoài nếu muốn, nhưng khi ông ta cần thì cô nhất định phải có mặt.

Quý Vân Vân thấu hiểu đạo lý này, đương nhiên là cô đồng ý ngay. Kim chủ đưa cho cô trước hai vạn, nói ông bận rộn nhiều việc, một tháng chỉ ghé qua đây vài lần.

Ông ta cũng chẳng sợ cô cầm tiền bỏ trốn, bởi ông không tin có điều kiện tốt như vậy mà cô còn có thể rời đi.

Và trong khoảng thời gian tiếp theo, ông ta quả nhiên rất siêng năng ghé qua đây.

Ban đầu ông ta chỉ tính đến đây ba bốn lần một tháng, thế nhưng Quý Vân Vân thực sự có bản lĩnh hơn người, có thể khiến ông ta phải ghé tới bảy tám lần.

Và sau khi Quý Vân Vân và ông ta đã trở nên vô cùng thân thiết, cô bắt đầu dò hỏi về việc kinh doanh của ông ta.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 370