Ông Quách kể xong, Quý Vân Vân liền đưa ra ý kiến của mình.
Vấn đề chính là ông Quách không thể đạt được thỏa thuận chung với những người bạn làm ăn, việc chia lợi nhuận không công bằng.
Lần này ông là người bỏ vốn nhiều nhất, theo lý thì phải được hưởng lợi nhuận cao nhất, nhưng mấy người kia lại yêu cầu chia đều. Đương nhiên ông không vui, ông ta đâu phải kẻ tiêu tiền như nước, há có thể cho phép những kẻ kia c.ắ.t c.ổ mình dễ dàng như vậy. Chính vì vậy, ông bực bội mà về.
"Ông Quách, chuyện này anh làm không đúng rồi." Quý Vân Vân nói.
"Sao lại thành anh làm không đúng?" Ông Quách thắc mắc.
"Anh cũng nói rồi đó, miếng bánh béo bở này vốn dĩ một mình anh không thể nuốt trọn. Nếu đã không nuốt trọn được, thì để những người kia cùng chia ra không phải tốt hơn việc một mình anh ôm đồm rồi nuốt không nổi sao?" Quý Vân Vân nói tiếp, ngữ điệu chậm rãi: "Nếu như chuyện này mà thành công, ít nhất anh cũng kiếm được hơn chục nghìn tệ. Nhiều tiền như vậy đủ để anh nuôi mẹ con em bao nhiêu năm hả? Vẫn tốt hơn là bây giờ anh cứ nhíu mày nhăn mặt có đúng không?"
"Chỉ là trong lòng anh có chút bất bình." Ông Quách đương nhiên hiểu những điều này, khẽ đáp lời.
"Em biết trong lòng anh bất bình, chính vì vậy anh cần phải cố gắng hơn nữa. Đợi anh chiếm được vị trí cao nhất rồi, đến lúc đó đâu cần phải nhìn sắc mặt bọn họ nữa đúng không?" Quý Vân Vân lại nói tiếp, "Nỗi bực dọc bây giờ của anh đều do anh vẫn chưa đủ lớn mạnh. Đợi anh đủ tầm rồi thì những chuyện cỏn con này chẳng còn khiến anh chướng mắt nữa."
Ông Quách bật cười: "Em cũng biết không ít đạo lý đấy chứ, chỉ có điều anh đã làm ầm ĩ lên với bọn họ rồi, giờ tìm đến bọn họ không phải rất mất mặt sao?"
"Người làm ăn còn cần mặt mũi gì chứ?" Quý Vân Vân không chút do dự, "Anh cứ mời bọn họ đi ăn một bữa thịnh soạn, gọi thêm mấy chai rượu quý, uống say rồi cũng đừng để bọn họ về. Thuê một phòng khách đàng hoàng sạch sẽ, sau đó gọi mấy cô em xinh đẹp tới chăm sóc, chuyện này không phải đâu vào đấy rồi sao?"
Trước đây cô ta cũng từng bị đám ông chủ lắm tiền gọi đi làm những việc tương tự, phải phục vụ đám bạn của lão ta cho thật tốt thì mới có phong bao lì xì.
Ông Quách nghe vậy, bất chợt hỏi: "Trước đây em đã làm chuyện này rồi hả?"
"Sao có thể chứ!" Quý Vân Vân vội vàng trả lời, nhận ra ông ta đang dò hỏi về quá khứ của mình, cô đảo mắt, chẳng mấy chốc mà nước mắt rơi xuống tí tách: "Ông Quách, em một lòng một dạ đối xử tốt với anh, muốn chia sẻ buồn phiền cùng anh, sao anh lại có thể nghĩ em như vậy chứ?"
"Đừng khóc, đừng khóc." Ông Quách vội vàng an ủi.
Thật ra lúc nãy ông ta cũng không có ý gì khác, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi. Dù sao thì những chiêu trò này ông ta cũng chưa từng nghĩ đến, cô ta lại có thể sắp xếp mọi thứ chu đáo như vậy. Hơn nữa, cách này chắc chắn có tác dụng, cái đám bạn rượu thịt kia là loại người gì ông ta là người rõ ràng nhất.
Chỉ cần sắp xếp vài cô gái qua đó, vậy thì chuyện làm ăn này coi như xong xuôi.
Ông ta cảm thấy ý kiến này rất hay ho.
"Anh Quách ơi, em biết anh vẫn còn dè bỉu em, nhưng từ dạo em có thai, em cũng đã nói thật với anh rồi. Ban đầu em chỉ nghĩ được anh bao bọc thôi, anh ghé qua chỗ em để thư giãn, em nào dám mong cầu gì hơn, vậy mà ông trời lại cho chúng mình một đứa con." Quý Vân Vân nước mắt lưng tròng, thổn thức: "Anh Quách à, hay là chúng mình cứ thế mà chia tay đi anh. Đứa bé này sau này em sẽ tự mình nuôi nấng, em hứa sẽ dạy dỗ nó nên người, không để anh phải thất vọng đâu. Anh cũng chẳng cần lo em sẽ dạy hư con, Quý Vân Vân em chưa đến nỗi đê tiện như vậy!" Nói xong, cô ta lại ôm mặt khóc nức nở.
"Vân Vân, Vân Vân ơi anh sai rồi có được không? Anh thật lòng không cố ý làm em buồn, anh chỉ nói vậy thôi chứ tuyệt đối không muốn làm em đau lòng. Chuyện trước đây đều đã qua cả rồi, giờ em đang mang thai cốt nhục của anh, sao có thể bỏ đi được chứ? Anh đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với hai mẹ con em." Ông Quách vội vàng nói. Sau đó anh ta lại thốt ra không ít lời dỗ dành nữa thì Quý Vân Vân mới chịu bỏ qua: "Lời này là do chính miệng anh nói đó nha, em có ép anh đâu chứ. Sau này mà anh còn dám nhắc lại những chuyện đã qua của em, thì em sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như hôm nay đâu!"
"Nhất định, nhất định!" Ông Quách cam đoan.
"Thật ra thì lúc đó em cũng bị ép vào đường cùng, đâu còn cách nào khác mới phải làm cái nghề tủi nhục ấy. Nhưng em mới làm được có hai ngày, tiếp chưa được mấy lượt khách thì đã gặp anh rồi. Với những người kia, em đều dùng biện pháp cẩn thận cả, chỉ có mỗi mình anh thôi, cái đêm đó em đã dặn anh rồi mà anh cứ không chịu, lại còn hành hạ người ta khốn khổ. Giờ thì bị anh làm cho mang cái bụng bầu thế này, vậy mà anh còn ghét bỏ em." Quý Vân Vân ấm ức lầm bầm.
Ông Quách cười cười: "À phải rồi, trước đây có nghe nói anh trai của em cũng ở thành phố Giang Thủy phải không?" "Dạ phải, anh ấy làm giáo viên. Nhưng mà anh em có chút hiểu lầm, nên từ dạo đó cũng chẳng vui vẻ gì cho cam." Quý Vân Vân thở dài nói.
Ông Quách vốn định dặn cô có thời gian rảnh thì ra ngoài đi dạo, nhưng nghe cô nói vậy liền thôi, chỉ bảo: "Ngày thường nếu không có gì làm thì em cứ dẫn người làm ra ngoài đi dạo. Nếu thiếu tiền thì cứ nói anh một tiếng, dạo này anh hơi bận."
"Anh đi làm việc của anh là được, nhưng nhất định phải ăn uống đầy đủ. Anh lúc nào cũng phải nhớ là mẹ con em đều trông cậy cả vào anh. Anh dù bận rộn làm ăn cũng phải nhớ điều này đó." Quý Vân Vân nói dịu dàng.
Cô còn lấy tay ông ta đặt lên bụng mình. Vừa hay đứa bé trong bụng liền đạp ông một cái, khiến ông Quách mừng ra mặt.
Hai người ăn xong tổ yến rồi mới đi ngủ. Sáng hôm sau, ăn bữa sáng xong xuôi, ông Quách mới rời đi. Thế là Quý Vân Vân lại nhàn rỗi chẳng biết làm gì.
Người làm hỏi: "Vân Vân à, đợt trước cô sai tôi đi dò hỏi chuyện cửa hàng, giờ còn cần nữa không?"
"Không cần nữa đâu." Quý Vân Vân khoát tay nói.
Đợt trước cô ta cũng muốn tự mình làm ăn, nhưng bây giờ cô ta chẳng thiết tha gì hết, chỉ cần cô ta nắm vững được ông Quách trong tay, còn sợ không có tiền tiêu sao?
Ông Quách là một trong những người trở nên giàu có đầu tiên, sắp trở thành tỉ phú rồi, đến lúc đó tài sản có thể lên đến hàng trăm triệu, thậm chí mấy trăm triệu đồng. Cô đã sinh con trai cho ông ta, lẽ nào lại thiếu thốn tiền bạc?
Đó là chuyện không thể.
Chính vì vậy cô ta dứt khoát không làm gì cả. Dù sao thì ông Quách cũng sợ cô tủi thân nên tháng nào cũng chi cho cô bốn nghìn đồng tiền tiêu vặt.
Số tiền này còn chưa tính tiền sinh hoạt ông ta đưa cho người làm, cùng với cả các món mỹ phẩm ông ta mua tặng cô nữa.
Quý Vân Vân nhàn rỗi không có việc gì làm, liền muốn ghé nhà anh tư chơi, tiện thể mang ít tiền qua đó.
Lần trước đưa năm nghìn, thêm lần này mang bốn nghìn nữa, số tiền nợ cũng đã hòm hòm rồi. Thế nhưng, cô ta còn chưa kịp tới nơi đã chạm mặt Vân Đại Hải đang lảng vảng chờ cô bên ngoài khu tập thể của Quý Kiến Văn.
Vân Đại Hải quả nhiên đã đoán được thời gian này cô sẽ tới, nên anh ta mới kiên nhẫn đợi được.
Vừa nhìn thấy bụng Quý Vân Vân đã nhô lên rõ rệt, trong lòng Vân Đại Hải bỗng nhiên vô cùng hân hoan, phải biết rằng đó chính là giọt m.á.u của anh ta.
Còn Quý Vân Vân, mới chỉ một thời gian ngắn không gặp mà sắc mặt tốt lên thấy rõ, chắc chắn là được chăm sóc rất kỹ lưỡng. Có thể thấy, cái kẻ lắm tiền kia đã chăm bẵm cho cô và cốt nhục của hắn kỹ lưỡng đến chừng nào.
"Sao anh lại ở đây?" Quý Vân Vân ngạc nhiên hỏi.