"Nói với con làm gì!" Vân Lệ Lệ giận tái mặt.
Bây giờ cô ta không muốn dính dáng chút quan hệ nào với Quý Vân Vân kia nữa, chuyện lần này, cô ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua! "Lệ Lệ à, các con đều hiểu lầm chuyện của con bé Vân Vân rồi, là chị dâu cả con cứ nói điều không phải. Vân Vân mang thai thật, nhưng nó mang thai con của người khác chứ không phải con trai mẹ. Con bé đã nói rõ ràng với mẹ rồi." Bà Quý nói. Vân Lệ Lệ sửng sốt.
Thấy Vân Lệ Lệ sững sờ, bà Quý liền thao thao bất tuyệt kể về cuộc sống sung túc của Quý Vân Vân hiện giờ, nói năng hớn hở quá mức, còn buột miệng thêm vào: "Vân Vân đã nói rồi, một người như anh cả con, làm sao con bé có thể sinh con cho nó được chứ? Nó cũng chẳng phải nghĩ quẩn trong lòng. Anh cả con thì tiền chẳng có lấy một xu, hơn nữa lại đã có vợ con, Vân Vân làm sao có thể nghĩ đến chuyện quấn quýt với nó?"
Vân Lệ Lệ cười mỉa, cô ta còn tưởng chuyện gì to tát, hóa ra chỉ là cái trò này.
Bà mẹ chồng này của cô ta không biết, nhưng cô ta lại biết rõ, đứa con của Quý Vân Vân chắc chắn là của anh cả chồng cô ta (Quý Kiến Quân). Chị dâu cả của cô ta (Tô Đan Hồng) đã từng nói, Quý Vân Vân muốn mưu tính tài sản nhà người khác với anh cả chồng cô ta, đây là chiêu trò "Ly Miêu hoán Thái tử", cũng chỉ dỗ được bà già như mẹ Quý mà thôi.
\ Ly Miêu hoán Thái tử:
Theo câu chuyện này thì vào thời nhà Tống, cụ thể là thời vua Tống Chân Tông, Lý Thần phi và Lưu Hoàng hậu cùng lúc có thai.
Khi cả hai hạ sinh, Lưu Hoàng hậu sinh ra một Công chúa mà c.h.ế.t yểu, còn Lý Thần phi sinh ra được một Hoàng tử. Lưu Hoàng hậu sợ hãi, bèn cùng hoạn quan tráo con của Lý Thần phi bằng một con ly miêu, vu khống Lý Thần phi sinh hạ quái thai yêu nghiệt.
"Chuyện này con không muốn nhắc lại ở nhà. Nếu mẹ muốn tiếp tục sống yên ổn trong nhà này, thì cũng đừng qua lại với nó nữa. Thằng Kiến Văn đã nói rồi, tuyệt đối không cho phép nó bước chân vào đây nửa bước. Nếu không, anh ấy sẽ đuổi cả con ra khỏi nhà đấy. Mẹ cũng biết mà, tuy ngày thường Kiến Văn có vẻ mặc kệ chuyện nhà cửa, nhưng một khi anh ấy đã nói ra lời nào thì con không dám cãi lại. Dù sao, nhà này vẫn do Kiến Văn làm chủ." Vân Lệ Lệ nói. Bất kể Quý Vân Vân và anh Kiến Quân có tính toán gì không, cô ta đều không bận tâm.
Dù sao cô ta đã gả ra ngoài, chuyện của anh Kiến Quân hay bất kỳ ai khác làm gì cũng chẳng liên quan tới cô ta nữa. Trong nhà cô ta còn thiếu nhiều tiền đến vậy, cô ta phải kiếm tiền thật tốt, giúp gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn rồi mới nói tiếp!
"Lệ Lệ, số tiền này..."
Mẹ Quý chưa nói dứt câu, Vân Lệ Lệ đã ngắt lời bà: “Số tiền này mẹ có thể mang trả lại cho Quý Vân Vân, hoặc tự giữ lấy mà dùng. Còn về khoản nợ của vợ chồng con với chị dâu tư, chúng con sẽ tự mình trả!” Hiện giờ, gian hàng cô mở bên ngoài cổng nhà máy làm ăn khấm khá lắm, tuy không thể thuận lợi như những dịp lễ tết, lợi nhuận chỉ nhỉnh hơn một chút, nhưng một tháng cũng kiếm được chừng hai trăm đồng. Chịu khó dành dụm, quanh năm suốt tháng cũng gom góp được một khoản không nhỏ.
Lại có thêm khoản tiền lương của Kiến Văn nữa, hiện tại mẹ Quý đang ở đây lo cơm nước, trong nhà chẳng cần chi tiêu gì nhiều, cơ bản tiền bạc đều có thể để dành. Đến lúc đó, số nợ sẽ được trả không ít. Chờ đến cuối năm, nhập thêm ít áo bông và câu đối về bán, nhất định sẽ kiếm được một mẻ lớn.
Vân Lệ Lệ đã tính toán kỹ lưỡng, cứ đà này, chưa đầy hai năm nữa, vợ chồng cô có thể trả hết số tiền còn lại, căn bản không cần dùng đến số tiền của Quý Vân Vân!
Vì thế Vân Lệ Lệ cũng chẳng buồn hỏi thăm tình hình hiện tại của Quý Vân Vân, chỉ dặn mẹ Quý mỗi ngày nấu cơm cho tốt là được, đừng bận tâm những chuyện còn lại. Hôm sau Quý Vân Vân tới, mẹ Quý liền kể lại mọi chuyện.
“Con biết, chị dâu tư chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho con như vậy đâu.” Quý Vân Vân khẽ thở dài.
Dù sao, lần này cô đã đụng chạm đến giới hạn của chị dâu tư, lại còn dính líu đến anh cả kia. Với cái tính của chị dâu tư, làm sao cô ấy có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ?
“Vân Vân à, con cũng đừng quá lo lắng. Anh tư và chị dâu tư con tức giận như vậy, thực ra là vì để ý đến con thôi. Con không biết đâu, thái độ của Tô Đan Hồng bây giờ dửng dưng lắm, cô ấy nghe thấy chuyện này cũng coi như không nghe!” Mẹ Quý nói.
“Con biết rồi ạ.” Quý Vân Vân đáp.
“Vân Vân, con cầm số tiền này về đi.” Mẹ Quý đưa tiền cho cô.
Quý Vân Vân không khỏi thốt lên: “Chị dâu tư lại không nhận ạ?”
“Mẹ thấy ý chị dâu tư con là muốn nhận đấy, nhưng con cũng chẳng phải không biết cái tính bướng bỉnh của anh tư con mà. Anh ấy thà bản thân ăn cỏ ăn trấu cũng không tình nguyện nhận ban ơn của người khác.” Mẹ Quý giải thích. “Con ban ơn chỗ nào chứ, chuyện này lúc trước con cũng có trách nhiệm, giờ con đưa tiền cũng chỉ là đang gánh vác trách nhiệm của mình thôi mà.” Quý Vân Vân phản đối.
“Mẹ biết con có ý tốt, nhưng tính tình anh tư con ngang bướng lắm. Thằng bé đã nói tự mình gánh chịu thì nhất định sẽ tự mình gánh chịu, con cũng đừng bận tâm đến nó. Bây giờ có chị dâu tư con ra ngoài kinh doanh một chút, lại thêm tiền lương của anh tư con, tiền bạc sẽ nhanh chóng được trả hết thôi.” Mẹ Quý an ủi.
“Làm kinh doanh nhỏ này, một tháng cùng lắm kiếm được hai trăm đồng, lại thêm tiền lương của anh tư, như vậy thì làm sao mà dành dụm được? Chẳng lẽ không ăn cơm sao?” Quý Vân Vân nghiến răng nói.
Mẹ Quý đáp: “Cũng đâu phải vậy, chẳng phải còn có mẹ ở đây sao? Anh tư con hiện tại mỗi tháng gửi về tới chín mươi cân gạo, lại còn thịt, trứng, cá nữa, cũng gần đủ ăn rồi. Đặc biệt, anh ấy còn cho mẹ năm mươi đồng tiền tiêu vặt, bình thường mẹ cũng có thể mua chút đồ ăn, không cần tiêu đến tiền của chúng nó, có thể giúp chúng nó dư dả hơn nhiều!”
“Mẹ, mẹ đừng có nhìn sắc mặt của Quý Kiến Quân như vậy. Mẹ còn có con cơ mà! Bốn ngàn đồng này mẹ cứ giữ lại mà tiêu, muốn ăn gì thì ăn đó, chẳng cần lo lắng gì cả!” Quý Vân Vân nói.
“Không thể được đâu! Nếu con không lấy số tiền này về, vậy thì mẹ cũng phải giữ lại cho con thôi. Trong bụng con cũng là cháu ngoại yêu quý của mẹ, đến lúc đó nếu con không thiếu tiền thì mẹ giữ lại cho cháu ngoại mẹ cũng là như nhau.” Mẹ Quý cười nói.
“Tương lai cháu ngoại mẹ sẽ thừa kế một gia tài bạc triệu, đâu cần đến chút tiền lẻ đó chứ?” Quý Vân Vân nói một cách thờ ơ.
Vân Lệ Lệ tiếp tục trò chuyện với mẹ chồng một hồi sau đó mới trở về. Giữa trưa khi cô về đến nhà, liền nhìn thấy trong bếp có thêm cân thịt heo và hai khúc xương ống lớn, chẳng cần hỏi cô cũng biết đây là bác ba đã gửi người mang tới.
Quả nhiên vừa hỏi thì đúng là như thế.
"Bác ba với chị dâu ba thật là hiếu thảo. Mẹ tới đây chưa từng ngừng đưa thịt." Vân Lệ Lệ nói. "Cứ hai ba ngày lại có người mang đồ tới đây."
"Kiến Quân thì không nói làm gì, chứ còn con Tô Đan Hồng, mẹ chẳng trông mong gì vào nó." Mẹ Quý hầm hừ nói.
"Thôi mẹ ơi, mẹ mau hầm đi, anh Kiến Văn sắp về rồi." Vân Lệ Lệ xua tay nói, căn bản không muốn nghe thêm những lời ca thán về việc Tô Đan Hồng 'bất hiếu' của mẹ nữa.
Bất hiếu sao? Vân Lệ Lệ thầm cười giễu cợt. Trong số mấy chị em dâu, có lẽ chỉ duy nhất Tô Đan Hồng khiến cô thực sự nể phục.
Con dâu mà làm được như vậy đã là quá tốt rồi. Hồi còn ở quê, mẹ Quý không phải làm gì mà vẫn được ăn cơm trắng, cô ấy còn cho bà một khoản tiền lương. Tất cả những chuyện này đều do con gái cô kể lại sau khi kết thúc kỳ nghỉ, nó còn nói rằng dù bà không làm gì thì cũng sẽ tìm việc khác để làm cho đỡ rảnh rỗi.
Những miếng thịt này, đều bổ dưỡng vô cùng. Tô Đan Hồng đã chỉ cho cô cách hầm canh xương, thứ vừa rẻ vừa ngon. Dù là nấu cháo xương hay hầm canh xương đều tuyệt vời cả, đặc biệt là những khúc xương ống to có tủy bên trong. Thế nhưng như thế vẫn không nhận được nửa câu nói tốt nào từ bà mẹ chồng này.
Trước kia, mỗi khi Vân Lệ Lệ về thăm nhà chồng vào dịp lễ Tết, cô đương nhiên vẫn giữ lòng kính trọng mẹ chồng.
Dù sao thì một năm cũng chỉ về một hai bận như thế, nhịn một chút rồi cũng qua. Nhưng giờ bà ấy đến ở hẳn với cô, còn muốn lâu dài, thì cô đương nhiên không thể thoải mái được như vậy nữa.
Ai mới là chủ nhà này, cô nhất định phải để bà mẹ chồng thấy rõ ràng mới được!