Nhưng cô không biết rằng đêm đó Quý Kiến Quân đã đau xót đến mức nào. Những ngày sau đó, anh cũng đã tìm nhiều cách khác nhau để khiến cô vui vẻ. Từ cưỡi ngựa, đến tìm người làm chiếc xích đu đặt sau vườn, thậm chí còn xây một cái đình nhỏ để nghỉ chân. Dù trời có đổ mưa, cô vẫn có thể ngồi trong đình đu đưa và ngắm mưa rơi. Ngoài ra, cũng không biết Quý Kiến Quân lấy đâu ra mấy đoạn cành giâm cây nho. Trên thực tế, nó không hợp trồng vào cái tiết trời nóng bức thế này, nhưng Quý Kiến Quân tin rằng vợ mình khéo léo, chắc chắn sẽ trồng được.
"Quả nho? Là loại năm ngoái cha mua về, từng chùm, từng chùm, ăn rất ngon đúng không cha?" Tê Tê hỏi.
Năm ngoái Quý Kiến Quân đã mua một hộp, cả nhà được một bữa chén no nê, ai nấy đều thích mê.
Đặc biệt là Tường Tường, sáng sớm dậy liền đòi ăn quả nho. Năm nay không mua nhưng thằng bé cũng không nhằng nhẵng đòi mua.
Nhưng mà sau khi nghe anh mình nói như vậy, Tường Tường cũng đã nhớ lại, nói: "Cha, sao năm nay cha không mua nho? Năm ngoái cha có mua mà!" Quý Kiến Quân đành đáp lời qua loa: "Vài hôm nữa cha sẽ đi mua."
Thật ra Quý Kiến Quân cũng không mấy mặn mà muốn mua, năm ngoái để mấy đứa nhóc này nếm được vị ngọt, năm nay chẳng phải lại nhằng nhẵng đòi mua nữa sao?
Nhưng vận chuyển quả nho lại đây thực sự đắt cắt cổ, một hộp nho, thực ra chỉ có vài chùm nhỏ, mà giá lại trên trời, tận ba mươi đồng bạc lận. Quả thật, cây nho vẫn chưa được phổ biến đến chỗ họ, nhiều người còn chưa biết mặt mũi quả nho ra sao, cho nên đắt cũng phải.
Nhưng như này cũng quả là quá đắt đỏ rồi.
Dù có dư dả như Quý Kiến Quân, anh cũng đắn đo khi bỏ tiền mua món này. "Chờ mẹ các con trồng những cây nho này thật tốt, sang năm nhà chúng ta liền có thể thưởng thức nho tươi, đến lúc đó muốn ăn bao nhiêu cũng có." Quý Kiến Quân vừa nói vừa mỉm cười.
Tô Đan Hồng cũng rất thích ăn nho, nhưng sở dĩ năm ngoái Quý Kiến Quân mua ít, không phải vì nó đắt đỏ hay anh không nỡ chi tiền, mà sau này anh mới biết, lúc đó chỉ nghĩ mua một hộp về nhà nếm thử, chạy đi mua thêm thì đã chẳng còn hộp nào. Tô Đan Hồng tỉ mỉ tưới nước Linh Tuyền cho mấy gốc nho. Quý Kiến Quân nói vài ngày nữa mới tới mùa, vậy mà chưa đầy hai hôm đã thấy gánh hàng nho xuất hiện.
Lần này, Quý Kiến Quân hào phóng hơn hẳn, một hộp nho vẫn giá 30 đồng như năm ngoái, nhưng anh lại mua liền một lúc năm hộp.
Anh chia hai hộp gửi lên trên núi, để ông Trương cùng với cha Quý già mà ăn. Quất Tử cùng đám trẻ nhà Quý Hồng Quân đương nhiên cũng được chia phần, nếm thử hương vị mới lạ.
Phần còn lại, Quý Kiến Quân cất cẩn thận để dành cho gia đình mình thưởng thức.
Đây là từng chùm nho lớn, ngọt lịm, khiến đám trẻ trong nhà đứa nào cũng thích mê, mặt mũi hớn hở ra mặt.
"Những cây nho trồng ở sân sau nhà mình cũng là giống này. Chờ sang năm, chúng có thể sẽ kết trái, đến lúc đó, sân sau sẽ ngập tràn những chùm nho sai trĩu." Quý Kiến Quân nói.
Cậu nhóc Tường Tường nghĩ đến cảnh tượng ấy là đã hớn hở ra mặt, nó vô cùng phấn khích, ước gì thời gian trôi thật nhanh đến sang năm!
Con người ta vốn dĩ vẫn luôn khao khát những thứ mình không có được. Thực ra trên núi có khá nhiều loại trái cây, có rất nhiều, cũng chưa từng thấy thằng bé này mê mẩn đến thế, nhưng mà quả nho, nó lại xem như báu vật quý giá.
Viện Viện cũng được hưởng lây cái phúc ấy, con bé cầm một quả nho, há miệng nhấm nháp từng múi nhỏ, vô cùng quý trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nở một nụ cười thỏa mãn.
Thấy mọi người đều thích như vậy, Tô Đan Hồng liền càng chăm chỉ chăm sóc mấy gốc nho. Chúng lớn rất nhanh, chỉ có vài ngày mà thân nho đã vươn dài thêm một đoạn đáng kể.
Đối với động thực vật, công dụng giữ độ ẩm của nước Linh Tuyền thật sự rất phi thường, bởi vì chúng đều sống rất tốt, Tô Đan Hồng đã giao lại cho mấy đứa con chăm sóc.
Cứ hai ngày tưới một lần là đủ, không cần phải thường xuyên chăm bón, sức sống của chúng rất mạnh mẽ.
Không như Tô Đan Hồng nghĩ, không biết Quý Kiến Quân có duyên cớ gì mà lại đoái hoài đến chuyện nhà cửa như vậy. Thậm chí anh còn tự tay làm xích đu cho cô đu đưa chơi.
Tuy rằng thật sự thú vị nhưng bộ dạng cô lúc đó thì ra làm sao đây chứ? Bản thân Tô Đan Hồng cũng chẳng chơi được mấy lần, còn bọn nhỏ thì lại vô cùng thích thú.
Phùng Phương Phương lúc này ghé qua. Hôm nay, Tô Đan Hồng bảo Tề Tê mang qua tặng một túi sung, trái cây ăn rất ngon, nên chị ta ghé qua để bày tỏ lòng biết ơn. Tiện thể, cô ấy cũng nhắc đến chuyện của Quý Vân Vân.
"Chú ba không nhúng tay vào chuyện này là đúng lắm rồi," Phùng Phương Phương nói, "chị đã sớm nhận ra, đó là Quý Vân Vân tự nguyện dấn thân, có ai ép buộc cô ấy đâu cơ chứ? Hiện giờ bị chị dâu cả nhà họ Vân phát hiện, làm lớn chuyện cũng là lẽ đương nhiên."
Giọng điệu của Phùng Phương Phương tràn ngập vẻ khinh miệt.
Phùng Phương Phương còn nghĩ Quý Vân Vân với Vân Đại Hải chắc hẳn đã đường ai nấy đi từ lâu rồi, dù sao cái chuyện ô nhục này cũng chẳng thể phanh phui ra mặt được. Hơn nữa, thuở ban đầu hai người đến với nhau chỉ vì cảm thấy đơn côi trống trải, lẽ ra sau đó đã nên đường ai nấy đi rồi chứ.
Ai ngờ đâu, hai người họ vẫn còn quấn quýt bên nhau, nếu không thì làm sao bị chị dâu cả nhà họ Vân phát hiện ra được chứ?
"Chị Phương Phương đã biết chuyện này từ trước rồi sao?" Tô Đan Hồng không khỏi bất ngờ.
Chuyện này, đừng nói là Phùng Phương Phương, ngay cả hai anh em Kiến Quốc và Kiến Nghiệp cũng chỉ biết mơ hồ rằng Quý Vân Vân lại gây ra tai tiếng, còn cụ thể ra sao thì chẳng ai hay.
Trước đó, Kiến Văn gọi điện về cũng chỉ nói riêng với Kiến Quân mà thôi.
Nhưng nghe qua giọng điệu của Phương Phương, xem ra chị ấy nắm rõ mọi chuyện.
"Làm sao mà không biết được, chính mắt chị trông thấy đấy chứ! Lần đầu là Vân Đại Hải lẻn vào phòng Vân Vân, lần thứ hai là Vân Vân lại bước ra từ phòng gã ấy. Cả hai lần đều là nửa đêm chị dậy đi vệ sinh, tình cờ lọt vào mắt chị cả." Phương Phương kể rành rọt.
Nhưng cả Vân Vân và Vân Đại Hải thì không hề hay biết, chị đã kịp lẩn về phòng mình.
Chỉ là chị ấy cũng chẳng hề tiết lộ chuyện tư tình của hai người họ, bởi rốt cuộc đây đâu phải chuyện vẻ vang gì. Hơn nữa, lúc đó chị còn đang làm ăn cùng Vân Vân, công việc lại khá thuận lợi, nên dù biết cô ta lén lút qua lại với Vân Đại Hải, chị vẫn đành nhắm mắt làm ngơ, vì vẫn còn phải trông cậy vào cô ta để kiếm lời mà.
Chẳng qua bây giờ ai cũng đã tự làm ăn riêng, nên Phương Phương đương nhiên chẳng có gì phải giấu giếm nữa.
"Chị Phương Phương nên giữ mồm giữ miệng một chút, dù bây giờ Vân Vân không còn liên can gì đến nhà mình nữa, nhưng xét cho cùng, cô ta cũng từng là người nhà họ Quý. Nếu để chuyện này đồn ầm lên khắp làng, thì chẳng hay ho gì cho cả nhà mình đâu!" Tô Đan Hồng nhắc nhở.
"Chẳng lẽ em lại không biết chị ư? Chị chỉ nói chuyện này với mình em thôi, từ lúc về đến giờ, em xem chị có hé răng với ai chưa?" Phương Phương vội vàng biện minh.
Thật ra nếu không phải chính Quý Vân Vân đã bị vạch trần, chị ấy cũng đã định không nói ra, xem như không hay biết gì rồi.
Thế nhưng, lý tưởng thì đẹp đẽ, nhưng hiện thực lại phũ phàng.
Chẳng biết tự bao giờ, trong thôn lại bắt đầu đồn thổi râm ran về chuyện tai tiếng của Quý Vân Vân hồi trước.
Sau khi nghe được mấy tin đồn thất thiệt này, Tô Đan Hồng liền nặng trĩu cả khuôn mặt, cô gọi thẳng Phương Phương đến hỏi cho ra nhẽ. Phương Phương cũng vừa mới hay tin chuyện của Vân Vân đã lan ra ngoài, thấy Tô Đan Hồng thì ngay lập tức thanh minh cho mình, nói: "Đan Hồng, em phải tin chị! Chuyện này tuyệt đối không phải từ miệng chị mà ra đâu. Ngoại trừ em, chị chẳng hé nửa lời với bất kỳ ai khác, em phải tin chị!"