Dù sao thì con trẻ trong nhà mình chơi với thằng ba của Kiến Quân rất tốt, như vậy là quý hóa rồi, về sau không chừng còn có thể được chiếu cố một chút cũng nên.
Chủ yếu nhất chính là Tô Đan Hồng, bọn trẻ có đôi khi đang chơi khát nước, cũng chẳng thèm về nhà mình mà đều chạy tới chỗ cô xin nước uống, những đứa bé háu ăn này đôi khi còn có thể được ăn chút bánh ngọt.
Tô Đan Hồng đôi khi làm mì nhiều, đồ ăn vặt cũng làm nhiều, bọn trẻ tới xin nước uống cô sẽ cho ăn, nhưng cũng không phải lúc nào cũng có sẵn, bình thường mười lần thì cũng chỉ có một hai lần là được ăn mà thôi, có điều đối với bọn nhỏ mà nói thì đó cũng là cả một sự mong đợi.
Tô Đan Hồng sẽ không so đo những điều nhỏ nhặt này, bởi vậy ấn tượng của người dân trong thôn đối với cô cũng rất tốt.
Ví dụ như chuyện của Quý Vân Vân và Vân Đại Hải, tuy rằng đã được truyền đi khắp thôn, nhưng nể mặt Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng, người trong thôn cơ bản đều không bàn luận những chuyện này.
Duy chỉ có những cô dâu mới về làng còn chưa thạo chuyện đối nhân xử thế thì mới bàn ra tán vào, còn những người lớn tuổi một chút, trong lòng đều đã có tính toán riêng.
Chuyện thị phi của Quý Vân Vân cho đến tận bây giờ vẫn chưa lắng xuống, trong thôn nhà cơ bản không ai nói nữa nhưng đã truyền đến các thôn khác.
Các thôn khác đều có một vài ý kiến khác nhau, trong đó có không ít người mắng Quý Vân Vân thậm tệ.
Đồng thời cũng vô cùng đồng tình với Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng.
Ở vùng này của họ, hai vợ chồng Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng đều rất nổi tiếng, hình tượng của hai người cũng đều rất tốt.
Nhưng sao lại gặp phải loại người như Quý Vân Vân?
Thím Lý, cũng chính là mẹ của Lý Trí sau này, khi nghe nói chuyện này, lúc ấy bà cảm thấy vô cùng may mắn.
Lúc Lý Trí trở về, bà liền kéo anh lại nói: "Cũng may lúc ấy con đã ly hôn với người đàn bà lăng loàn đó, sau này cô ta trở về con cũng không tái hợp, con nhìn người đàn bà lăng loàn ấy đi, thế mà đến cả anh trai của chị dâu nó cũng muốn quyến rũ, mẹ chưa từng thấy qua người phụ nữ nào lại không biết xấu hổ đến thế!"
"Mẹ, mẹ đừng nói những chuyện này nữa, tất cả đều đã qua rồi." Lý Trí nói.
"Cũng may là đã qua rồi, bằng không mẹ con mình cũng không biết còn phải chịu bao nhiêu lời ra tiếng vào đây!" Thím Lý hừ lạnh nói, sau đó lại tiếp: "Có điều lúc này cậu ba mợ ba của Viện Viện bị nó làm liên lụy rồi, mẹ nghe nói bà ngoại của Viện Viện hiện tại đầu óc lú lẫn, còn đi tìm mợ ba con bé gây phiền phức có phải không?"
"Những chuyện này bây giờ đều đã qua rồi, mẹ đừng hỏi nữa." Lý Trí nói.
Anh ấy không thích nói chuyện của nhà người khác, lại còn là chuyện của nhà vợ cũ của anh ấy.
Sự tình là như thế nào, Lý Trí kỳ thật cũng không rõ ràng lắm, nhưng mẹ vợ trước của anh ấy vì Quý Vân Vân mà chạy đi mắng mỏ mợ ba của Viện Viện, anh cảm thấy đây không phải là chuyện khó có thể chấp nhận.
Ấy là bởi người mẹ vợ cũ của anh đã đổi thay rồi, hoàn toàn khác hẳn, so với trước kia quả thực là hai người một trời một vực.
Lúc trước, bà rất tốt, rất khéo léo, lại còn rất hiểu lý lẽ; ban đầu, đối với chuyện anh và Quý Vân Vân ly hôn, bà tuy có thất vọng, nhưng cũng coi như thông cảm, không hề trách cứ anh.
Thế nhưng sau đó lại đổi giọng, đổ mọi tội lỗi lên đầu anh, nói năng không còn chút đạo lý nào.
Quả thực, Quý Vân Vân làm ra chuyện tày đình kia rồi lại còn vác mặt đến tìm anh tái hợp, xem việc đó như lẽ dĩ nhiên, thậm chí còn ngang ngược đòi anh phải nối lại tình xưa với Quý Vân Vân.
Thật là lố bịch đến không thể tưởng tượng nổi.
Hơn nữa, việc bà ấy tìm cô Tô Đan Hồng gây sự cũng chẳng phải lần đầu. Anh đoán chừng, hẳn là mẹ Quý Vân Vân muốn Quý Kiến Quân hỗ trợ, nhưng Quý Kiến Quân không giúp.
Vậy nên, chẳng thể trách được bà ấy lại giận cá c.h.é.m thớt, trút hết nỗi ấm ức lên con dâu – tức là cô Tô Đan Hồng.
"Tuy không tận mắt chứng kiến nhưng suy đoán của Lý Trí cũng đúng tám chín phần rồi. Nghe nói hiện giờ mẹ Quý Vân Vân đã qua thành phố Giang Thủy ở chung với con trai bà ấy, mà cô Tô Đan Hồng còn đưa qua không ít đồ đạc cho họ, chuyện này là thật sao?" Thím Lý hỏi.
"Vâng, cô ấy vẫn rất hiếu thuận ạ." Lý Trí gật đầu xác nhận.
Thím Lý nghe vậy cũng cảm khái nói: "Cả mười dặm tám thôn này, giờ đâu ai nói cô ấy không tốt đâu. Bị nhà chồng đối xử khắc nghiệt như vậy mà cô ấy vẫn một lòng nhớ thương, giữ đạo hiếu. Chẳng hay bà cụ nhà họ Quý kia kiếp trước đã tích được phúc đức gì mà nay lại có được một người con dâu hiếu thảo đến vậy?"
Lý Trí chỉ cười nhẹ.
"Năm đó mẹ và nhà họ Tô quả thật cũng có ý định muốn mai mối cô ấy cho con đấy. Có điều lúc ấy nhà họ Tô yêu cầu sính lễ quá nhiều, khi đó nhà mình vừa mới tổ chức cưới hỏi cho anh trai con xong không lâu, trong nhà cũng không xoay kịp số tiền lớn như vậy." Thím Lý bồi hồi kể lại.
"Mẹ ơi, chuyện này đã là quá vãng từ bao năm rồi." Lý Trí vội vàng nói, ngắt lời mẹ.
Chuyện này lúc ấy anh cũng biết, mẹ anh cũng đã nói với anh như vậy. Có điều khi đó bố Tô cần tiền gấp, mà nhà anh thì lại không đủ tiền…
"Mẹ cũng chỉ nói vậy thôi." Thím Lý đáp, chỉ là có chút cảm khái mà thôi, bằng không hiện tại người có một đứa con dâu hiếu thuận như vậy chính là bà Lý đây chứ ai. "Hà Thiến bây giờ thế nào rồi?" Thím Lý lại chuyển sang hỏi về con dâu.
"Cô ấy vẫn tốt ạ, chỉ là ngủ nhiều hơn một chút, thỉnh thoảng lại buồn ngủ rũ mắt thôi." Lý Trí kể.
"Giờ sắp đến những tháng cuối rồi, con vẫn phải chịu khó đi lại nhiều hơn một chút. Con cũng không nên chỉ biết tới công việc, rảnh rỗi thì phải cùng nó đi dạo quanh quẩn, con có biết không?" Thím Lý dặn dò kỹ lưỡng.
"Con biết rồi ạ." Lý Trí gật đầu.
"Đây là vừng mới thu hoạch trong năm nay, con mang về hầm gà cho nó ăn. Đậu phộng cũng tốt đấy, con có muốn lấy thêm chút đậu phộng không?" Thím Lý vừa thu dọn đồ đạc vừa nói.
"Lấy chút đi ạ, để hầm giò heo, hai chúng con đều rất thích ăn." Lý Trí vui vẻ nói.
Thím Lý gật đầu, gói ghém đồ đạc cho anh, sau đó bảo anh mang qua huyện thành. Lý Trí cũng vừa mới từ nhà họ Quý thăm nom đứa con gái xong trở về, nên anh trực tiếp đi thẳng về huyện thành.
Từ sau khi kết hôn, Lý Trí đã mập lên không ít, cân nặng cứ thế mà tăng lên, điều này cũng chứng tỏ cưới đúng người vợ thì mọi sự đều hanh thông.
Lúc trước kết hôn với Quý Vân Vân, khi con trai trở về, lòng Thím Lý chẳng khỏi bâng khuâng, sao mà nên nông nỗi ấy?
Hiện giờ có thể xem như cưới đúng người rồi, mọi chuyện cũng đã trở lại quỹ đạo rồi.
Không chỉ có Thím Lý nghĩ vậy, Tô Đan Hồng và Quý Kiến Quân cũng nói vậy: "Năm nay Lý Trí đến thăm Viện Viện, anh thấy cậu ấy có da có thịt hơn hẳn ngày trước."
“Gia đình êm ấm, công việc cũng xuôi chèo mát mái, lại có đủ nếp đủ tẻ, dĩ nhiên là phải phát tướng rồi.” Quý Kiến Quân thản nhiên đáp.
Lần trước anh tới huyện lỵ cũng tình cờ gặp Lý Trí. Anh ấy cùng Hà Thiến đang thong dong tản bộ, trông cứ như đôi chim sẻ non ríu rít, khác xa cái vẻ tiều tụy trước kia.
Vừa nhắc tới Lý Trí, Quý Kiến Quân liền nhớ ngay tới Quý Vân Vân, nét mặt anh khẽ trầm xuống. Tô Đan Hồng nào có thể không nhận ra nỗi niềm của chồng, liền chủ động nói: “Tê Tê báo ngày mốt có buổi họp phụ huynh, lúc đó anh đi nhé.”
“Hay là để cha nuôi đi.” Quý Kiến Quân liền đáp.
“Anh đi thì hơn. Vả lại, anh là cha ruột của thằng bé, đâu thể để cha nuôi thay mặt mãi được.” Tô Đan Hồng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Được rồi.” Quý Kiến Quân liền gật đầu đồng ý.
Hồi Nhân Nhân đi học còn chẳng có họp phụ huynh, vậy mà giờ đến lượt Tê Tê lại có. Quả đúng là thời cuộc đang đổi thay từng ngày.