Mẹ Quý đi mua một con gà khoảng năm cân, đó đã là loại gà béo tốt rồi. Phải biết rằng, những con gà mà bên Quý Kiến Quân bán bình thường chỉ độ hai ba cân, bé hạt tiêu, chẳng thể bì được với loại gà này.
Thế nhưng ăn lại rất ngon. Gà nhỏ một chút nhưng giá trị dinh dưỡng thì vẫn vậy, chỉ cần thỏa mãn khẩu vị là được, không cần mua con lớn, như vậy cũng tiết kiệm hơn.
Lúc này, mẹ Quý mua một con gà béo như vậy, Vân Lệ Lệ tỏ ý muốn trả tiền, nhưng bị bà gạt đi, tự mình móc tiền ra. Chủ cửa hàng cười nói: "Cô đúng là có một bà mẹ chồng tốt hiếm có đó!"
Vân Lệ Lệ nhanh nhảu đáp lời: " Đúng vậy ạ, hai vợ chồng con kiếm chút tiền vất vả, con cái lại còn nhỏ phải đi học, trong nhà tất cả đều là mẹ chồng con chăm sóc. Nếu không có bà, hai vợ chồng con một bữa cơm nóng cũng khó lòng có được đúng bữa."
Miệng lưỡi của cô ấy vốn dĩ rất khéo léo, lập tức bắt chuyện rôm rả với chủ tiệm. Bà chủ tiệm nghe Vân Lệ Lệ nói vậy, vừa g.i.ế.c gà vừa kể lể về mẹ chồng nhà mình, quả thực là một trời một vực, chẳng cách nào so sánh được.
Dọc đường trở về, trên mặt mẹ Quý đều nở nụ cười, hiển nhiên là bà rất hài lòng với lời nói của bà chủ tiệm.
Bà tự nhận mình chính là một bà mẹ chồng tốt hiếm có, hơn nữa con dâu cháu gái cần bà, bà đương nhiên phải đến hỗ trợ.
Còn nhớ lúc bà mới tới, Kiến Văn gầy gò thảm hại đến mức nào chứ? Đừng nói Kiến Văn, cho dù là Yên Nhi, khuôn mặt nhỏ bé cũng xanh xao hốc hác, thấy vậy bà đau lòng muốn chết. Cháu gái gầy đến thảm thương như vậy, nhìn lại mấy anh em Nhân Nhân bên nhà Tô Đan Hồng kia, đứa nào đứa nấy béo tốt, rắn rỏi.
Giờ có bà đến, bữa ăn của cả nhà được cải thiện, sắc mặt ai nấy đều hồng hào hơn, Kiến Văn cũng có da có thịt lên chút ít.
"Mẹ ơi, một con gà nhiều lắm, hay mình chia làm hai lần hầm đi ạ?" Vân Lệ Lệ đề nghị.
Cô ta đương nhiên biết mẹ Quý đang nghĩ gì, nhưng cũng chẳng bận tâm, dù sao không cần cô ta bỏ tiền ra là được. Một con gà mười hai đồng, quả thực là quá đắt, đắt khủng khiếp, cũng may không cần cô ta bỏ tiền ra, chỉ cần nói vài lời ngon ngọt mà thôi. Mẹ Quý nói: "Được, tối nay uống canh xương, ngày mai và ngày mốt đều hầm gà ăn."
Vân Lệ Lệ gật gật đầu, vâng lời: "Vâng, con nghe mẹ vậy."
"Con cũng vất vả rồi, buổi tối uống thêm chút canh bồi bổ nhé." Mẹ Quý nói, giọng đầy quan tâm.
Vân Lệ Lệ ngoài mặt thì gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại lắc đầu. Chị dâu cả Tô Đan Hồng làm nhiều như vậy cũng chẳng đổi được một lời khen ngợi tử tế nào từ bà, còn cô ta thì chẳng làm gì cả, chỉ nói vài lời dễ nghe mà mẹ Quý đã khen lấy khen để.
Nhưng dù sao, bữa ăn trong nhà bây giờ thực sự tốt hơn nhiều. Đối với cả nhà Kiến Văn, mẹ Quý thật sự không tiếc gì, cái gì cũng không so đo, chỉ mong bọn họ được sống tốt hơn.
Bữa sáng, mẹ Quý nấu một nồi cháo loãng, rồi làm thêm đĩa thịt lợn xào cần tây, còn có cả dưa muối ăn kèm. Tuy chỉ có chút ít thịt nhưng hương vị rất thơm ngon, mọi người ăn xong thì ai nấy đi học, đi làm.
Mẹ Quý liền lấy ra một nửa con gà đã chuẩn bị từ tối qua đem đi hầm canh, sau đó bắt đầu giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa.
Trong căn nhà này có cả máy giặt và tủ lạnh, những món đồ vẫn còn khá mới mẻ và xa xỉ vào thời điểm đó.
Có điều máy giặt tốn điện, lại tốn nước, hơn nữa quần áo của cả nhà cũng không có nhiều, mà mọi người cũng không làm việc đồng áng nên đều khá sạch sẽ. Thế nên mẹ Quý trực tiếp giặt tay, giặt xong đâu đấy thì mang ra sân phơi. Sau đó bà bắt đầu dọn dẹp các phòng ốc cho sạch sẽ, ngăn nắp.
Đây chính là nhà của con trai và con dâu bà, cũng là nơi bà muốn ở cả đời, đương nhiên phải quét dọn sạch bóng, nhìn vào cũng thấy thoải mái hơn, phải không nào? Trong lúc bà đang làm những công việc này, hương thơm của nồi canh gà trong bếp đã bắt đầu lan tỏa ngào ngạt, nhưng bây giờ vẫn chưa thể ăn ngay, vẫn phải hâm thêm một lát nữa.
Bà bắt đầu gấp gọn quần áo của Quý Kiến Văn, Yên Nhi và Vân Lệ Lệ. Trời đã vào đông, bây giờ cũng nên bắt đầu chuẩn bị, lấy ra phơi nắng cho khô ráo. Những bộ nào cần giặt thêm một lần nữa, bà liền tiếp tục cho vào chậu giặt.
Khoảng mười rưỡi sáng, Quý Vân Vân tới nhà.
Cô ta không khách sáo mà đi thẳng vào cửa. Mẹ Quý cũng không ngăn cản, lúc này trong nhà chỉ có một mình bà, đương nhiên có thể cho con gái vào.
"Sao lại thơm lừng thế hả mẹ? Mẹ đang hâm cái gì vậy?" Quý Vân Vân vừa vào đã hỏi ngay.
"Mẹ đang hầm canh gà đấy, giờ thì xong rồi. Mẹ còn múc cho con một chén để nguội, đợi con đến đây này," nhìn thấy con gái, mẹ Quý vui vẻ hẳn lên, cười nói.
Ngày hôm qua sở dĩ bà nói muốn ăn gà, đó đương nhiên là vì bà và con gái đã hẹn trước hôm nay cô ta sẽ đến thăm bà. Bà phải làm cho con gái một ít đồ ăn ngon bổ dưỡng, mà đối với phụ nữ mang thai mà nói, canh gà là thứ không gì tốt hơn.
Hơn nữa, canh gà núi còn là bổ dưỡng nhất. Bà liền muốn lấy một con để hầm cho con gái rượu của mình.
Chỉ là không ngờ Tô Đan Hồng lại không cho, điều này thật sự khiến bà tức giận. "Là đồ trong nhà Quý Kiến Quân sao? Vậy thì con không ăn!" Quý Vân Vân hừ lạnh một tiếng, tỏ rõ thái độ.
Với thân phận và điều kiện hiện tại của cô ta, thứ gì mà cô ta chẳng có? Cô ta hoàn toàn khinh thường những thứ đồ ăn thức uống từ nhà Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng!
Mà bây giờ, Quý Vân Vân đối với Quý Kiến Quân và Tô Đan Hồng có hiềm khích rất lớn, trong mắt cô ta, bọn họ cho dù có tức giận đến đâu cũng không nên đối xử bạc bẽo với mẹ, còn đẩy bà sang đây.
"Tuy rằng ở với anh tư thì rất tốt, nhất định không bạc đãi mẹ, nhưng đây chính là vấn đề thái độ! Không phải bên đó đưa tới đâu, Tô Đan Hồng căn bản không mang gà sang. Là hôm qua mẹ và chị dâu tư của con đi ra ngoài mua đấy," mẹ Quý nói.
"Là chị dâu tư trả tiền hay là mẹ trả tiền mua?" Quý Vân Vân hỏi. "Là mẹ trả," mẹ Quý đáp.
"Mẹ trả sao?" Quý Vân Vân nhíu mày, có chút không tin.
Còn không đợi cô ta nói gì thêm, mẹ Quý liền cười nói: "Cái này có đáng gì đâu? Mẹ ở cùng nhà anh tư con thì cần gì phải phân biệt rạch ròi như vậy, hơn nữa ngày hôm qua chị dâu tư con vẫn luôn giành trả tiền, là mẹ không cho. Chị dâu tư và anh tư con cũng không dễ dàng gì, nhiều năm như vậy rồi vẫn chưa có mấy ngày sống tốt, thỉnh thoảng còn phải trả nợ."
Quý Vân Vân lúc này mới im lặng. Nói đi cũng phải nói lại, chị dâu tư quả thật là không dễ dàng. Mấy năm trước đi theo anh tư gánh nợ nhà cửa, sau đó còn làm ăn thất bại, mất việc, lại nợ thêm nhiều tiền như vậy.
"Hơn nữa, mẹ cần tiền để làm gì chứ? Bản thân con bây giờ có tiền rồi không cần mẹ phải bận tâm, tiền của mẹ cứ để mẹ ăn uống, không cần lo lắng đâu, biết không?" mẹ Quý nói, giọng đầy vẻ chiều chuộng.
Vâng. Quý Vân Vân lúc này mới gật đầu, xoay người nhìn quanh căn phòng của anh tư: "Trước kia nhìn ngôi nhà này cũng không nhỏ, hiện giờ nhìn lại hệt như một tổ chim sẻ vậy." Mẹ Quý nói: "Chốn này dĩ nhiên là kém xa chỗ con đang ở rồi."
Bà đã nghe nói, hiện tại nhà của con gái bà là một trong những khu nhà khang trang nhất thành phố Giang Thủy, rộng hơn một trăm mét vuông, lại chỉ mình cô và cô bảo mẫu ở đó, thì rộng rãi thênh thang là phải. "Mẹ, sao mẹ lại tự giặt quần áo? Máy giặt ở kia mà." Quý Vân Vân bước ra ban công nhìn một cái, liền nhíu mày hỏi.
Mẹ Quý nói: "Mẹ nhàn rỗi ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, mấy việc vặt này mẹ làm thì có sao đâu. Điện nước cũng chẳng rẻ rúng gì, dùng máy giặt phí phạm lắm, anh tư với chị dâu tư con đang phải dè sẻn từng đồng mà."