"Một đồng tiền cũng chưa bao giờ đưa tôi một cách đàng hoàng." Chị dâu cả Vân nói, lời lẽ đầy ấm ức. Hắn chỉ cho chút tiền mua đồ ăn, nhưng bằng cách khéo léo chắt bóp, chị ta cũng đã tiết kiệm được kha khá. "Lần trước tôi còn thấy anh ta mua một ít thực phẩm dinh dưỡng tới thăm Quý Vân Vân." Chu Chí lắc đầu nói, cố ý châm chọc.
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt chị dâu cả Vân chợt xám ngoét. Chị ta còn thừa dịp Vân Đại Hải ngủ, âm thầm lục ví tiền của anh ta, cũng chẳng có lấy một đồng nào, nhưng lẽ ra không phải như thế. Bây giờ anh ta giúp người khác kéo hàng, thu nhập mỗi tháng đều rất tốt.
Số tiền ấy đã không cánh mà bay đi đâu mất?
Không ngờ lại chạy tới mua thực phẩm dinh dưỡng cho Quý Vân Vân!
"Cô sống cũng không dễ dàng gì, số tiền này cô cứ cầm lấy đi, cũng không cần nhớ ơn tôi đâu." Chu Chí đưa tiền qua, thuận tiện sờ soạng tay chị dâu cả Vân một chút.
Chị dâu cả Vân cầm tiền, nói: "Vậy tôi chẳng dại mà khách sáo nữa." Dù sao chị ta còn phải nuôi mấy đứa con, trong tay không có tiền thật sự không được.
"Ừm." Chu Chí đáp một tiếng.
Chị dâu cả Vân quay bước về trước, nhưng không nhịn được ngoảnh đầu lại liếc nhìn Chu Chí một cái. Chu Chí vẫy vẫy tay với chị ta, ý bảo chị ta trở về. Lúc này chị ta mới chịu đi hẳn.
Chị dâu cả Vân đương nhiên không thể thấy được, vẻ mặt đắc ý và mỉa mai đến tột cùng của Chu Chí sau lưng mình.
Mặc dù Chu Chí lớn lên chẳng mấy ưa nhìn, nhưng anh ta lại rất có cách đối phó với phụ nữ. Hồi đó, Quý Vân Vân có một người chồng tử tế như Lý Trí mà còn bị anh ta dụ dỗ đến mức ly hôn. Khi ấy, Quý Vân Vân trải qua cuộc sống cực kỳ tốt đẹp, vậy mà vẫn nhắm mắt ly hôn để theo anh ta.
Mà hiện giờ, cuộc sống của chị dâu cả Vân chẳng khác nào thân phận góa phụ, quan trọng nhất chính là, chị ta còn chẳng có tiền trong tay.
Việc chị ta chưa gật đầu đồng ý với anh ta bây giờ, đó chỉ là chuyện tạm thời. Anh ta tin rằng mình sẽ sớm tóm gọn chị dâu cả Vân vào tay. Hừ, không phải Vân Đại Hải đã giở trò với Quý Vân Vân sao? Lúc trước Quý Vân Vân là người phụ nữ của riêng anh ta, dù hiện giờ đã ly hôn thì cũng vẫn coi như người phụ nữ anh ta từng sở hữu. Vân Đại Hải dám làm như thế với anh ta, sao anh ta không dám làm lại với Vân Đại Hải? Chờ sau này nếu Vân Đại Hải biết chuyện, không biết sắc mặt sẽ khó coi đến mức nào, nhà anh ta đương nhiên sẽ tan hoang, vợ con ly tán!
Chu Chí ngậm thuốc lá, trong mắt lập lòe tia độc ác.
Anh ta ly hôn với người vợ thứ ba, chẳng phải là vì Vân Đại Hải sao? Bị anh ta và Quý Vân Vân gọi người đánh, khiến anh ta để lại di chứng, bây giờ chuyện chăn gối chẳng còn được bao lâu, chỉ như s.ú.n.g b.ắ.n phát một, hoàn toàn không sao sánh được với ngày trước.
Cho nên người vợ thứ ba của anh ta đã ly hôn, tìm một người đàn ông khác. Anh ta cũng biến thành kẻ cô đơn, nhưng làm sao anh ta cam tâm? Sao có thể bỏ qua cặp đôi khốn kiếp Vân Đại Hải với Quý Vân Vân được?
Nhược điểm lớn của hai bọn họ đã rơi vào tay anh ta, nếu anh ta không lợi dụng chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?
Vừa định rời đi, Chu Chí liền nhìn thấy Quý Kiến Văn đưa con gái về nhà. Anh ta chỉ liếc mắt một cái rồi chẳng thèm để ý đến Quý Kiến Văn nữa.
Chí đương nhiên biết Quý Kiến Văn, đó là anh tư của Quý Vân Vân. Nhưng anh ta lại chẳng muốn dính dáng gì. Hơn nữa, nghe nói Kiến Văn là người rất thanh liêm, đã cắt đứt quan hệ với Quý Vân Vân từ lâu, dù bà mẹ già vẫn lén lút cho cô ta về nhà Kiến Văn tá túc.
Chu Chí quay lưng đi.
Thật ra trước đó anh ta cũng từng nung nấu ý định dụ dỗ Vân Lệ Lệ, đẩy gia đình Quý Kiến Văn vào cảnh tan cửa nát nhà. Tóm lại, anh ta muốn khiến Quý Vân Vân và những người thân cận của cô ta không được sống yên ổn.
Nếu thật lòng muốn làm như vậy, chắc chắn Vân Lệ Lệ cũng khó thoát khỏi tay anh ta. Chỉ là có chút khó khăn thôi, nhưng Chu Chí có lòng tin mãnh liệt, chừng nào bản lĩnh phong lưu của anh ta còn chưa suy suyển, bất cứ người phụ nữ nào đã nếm trải sự đời cùng anh ta cũng đều sẽ quyến luyến không rời. Chỉ tiếc là mọi chuyện đã bị Vân Đại Hải làm hỏng.
Vả lại, thu nhập trong nhà Vân Lệ Lệ lại quá ổn định. Quý Kiến Văn không ngừng đi làm, rồi lại lên lớp dạy thêm. Hắn đã dò hỏi kỹ càng, lớp của Kiến Văn dạy thành tích rất tốt, căn bản chẳng tìm ra nhược điểm nào để ra tay. Còn ra tay từ đứa con gái nhỏ của họ ư? Càng không thể! Quý Kiến Văn đi làm thì dắt con bé tới trường, tan sở lại đón về nhà.
Hơn nữa, Chu Chí quả thật không có xung đột trực tiếp gì với nhà Quý Kiến Văn, vì vậy không cần phí công làm chuyện đó. Tốt hơn hết là vẫn nên tập trung đối phó với hai kẻ lật lọng, mưu mô là Quý Vân Vân và Vân Đại Hải này thì hơn. Đối phó với hai người họ không chỉ có được tiền tài lợi lộc, mà còn có thể khiến chúng gà chó không yên, cớ sao không làm? Quý Kiến Văn đương nhiên không hề hay biết, chính nhờ nguyên tắc kiên định và ranh giới rõ ràng của mình mà anh đã tránh khỏi âm mưu quỷ quái của tên Chu Chí với nhân cách lệch lạc này. Nếu không, nếu Chu Chí thật sự có ý định giở trò xấu, dù anh có biết, muốn đề phòng cũng không thể nào đề phòng từng giây từng phút được.
Nếu chỉ là hai vợ chồng anh ấy thôi thì không sao, nhưng nếu con gái có chuyện gì không hay, vậy hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Con gái gần như là mạng sống của anh.
Bên này, sau khi Chu Chí trở về, anh ta liền thấy Quý Vân Vân đang chờ mình. Chu Chí sửng sốt nói: "Bụng em giờ đã lớn thế này rồi, còn chạy ra đây làm gì? Ông Quách mà thấy thì thể nào cũng lo sốt vó cho xem."
"Anh mới đi đâu về đó?" Quý Vân Vân nghi ngờ nhìn chằm chằm anh ta hỏi.
Dọc đường về, cô ta suy nghĩ suốt cả chặng đường. Vân Đại Hải và Chu Chí đều là đối tượng tình nghi. Vân Đại Hải bên kia có khả năng vừa ăn cướp vừa la làng, nhưng Chu Chí tên này cũng rất có khả năng!
Vì thế cô ta liền tới đây, nào ngờ Chu Chí lại không ở nhà, vì thế cô ta lập tức sinh nghi.
"Anh... anh ra ngoài dạo thôi." Chu Chí lúng túng đáp.
Quý Vân Vân càng nghi ngờ, muốn ép hỏi. Chu Chí lập tức nói: "Chao ôi, Vân Vân, em đừng hỏi được không? Anh... anh ra ngoài tìm chốn ăn chơi giải khuây chút thôi. Anh là đàn ông, bây giờ chỉ có một mình, không ra ngoài giải trí thì nghẹn c.h.ế.t mất."
Sau đó liền lướt qua người Quý Vân Vân đến mở cửa. Tuy trên người có mùi mồ hôi, nhưng vẫn không ngăn được mùi nước hoa rẻ tiền nồng nặc, quả đúng là chỉ có loại phụ nữ làm việc mua bán này mới có thể sử dụng nước hoa.
Đời trước cô ta thường xuyên dùng nên không thể quen thuộc hơn.
Nhưng đây quả thật không phải cái cớ Chu Chí nói ra, anh ta đúng là mới trở về từ đó.
Quý Vân Vân ghét bỏ ra mặt, nói: "Anh vẫn giữ mình trong sạch chút thì hơn!"
Chu Chí cười chế nhạo trong lòng, còn nói anh ta, trước đó lúc cô ta làm những chuyện không đứng đắn bị anh phát hiện, sao cô ta không nói chính mình đi? Bây giờ bấu víu được người giàu có, bay lên cành cao làm phượng hoàng, cô ta liền bắt đầu làm bộ làm tịch.
"Một tháng anh mới đi có một bận, mà Vân Vân này, sao em lại ghé qua đây?" Vừa nói, Chu Chí vừa mở cửa, để lộ cảnh tượng bừa bộn bên trong.
Anh ta cười gượng gạo, rồi vội vàng thu dọn.
"Không có gì, em đến thăm anh thôi, sẵn tiện mang theo ít quà vặt. Đây là chiếc bánh kem em mua cho anh đó." Quý Vân Vân đưa cho anh ta chiếc bánh kem mà đáng lẽ cô ta định giữ lại cho mình. Lòng nghi ngờ lập tức tan biến. Cô ta nghĩ, Chu Chí đâu có gan giở trò với cô ta, nếu không thì đừng hòng còn cơ hội lái xe cho ông Quách, chẳng phải mất chén cơm vàng sao.
Ở cái tuổi này của anh ta, các nhà xưởng cũng không thiết tha gì, chỉ có thể kiếm được chút tiền lương ít ỏi từ công việc bảo vệ. Thế nhưng, công việc lái xe cho ông Quách lại khác hẳn, không chỉ lương cao mà thỉnh thoảng còn được cô ta thưởng thêm tiền boa, thu nhập phải nói là hậu hĩnh.