Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 41

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Mấy người đồng đội nghe lời bác sĩ trưởng khoa nói xong, nét mặt ai nấy đều trở nên đăm chiêu, nghiêm trọng. Cả bọn lặng im, lòng nặng trĩu. Lần ra ngoài làm nhiệm vụ này vốn đầy hiểm nguy, nhưng Kiến Quân đáng lẽ đã không sao, lại vì cứu một đồng đội khác mà vết thương trở nên nghiêm trọng đến thế. May mà không ảnh hưởng đến tính mạng, chứ nếu không, e rằng ngay cả cái mạng cũng đã chẳng giữ nổi. Mặc dù sau này có lẽ sẽ không thể tiếp tục cống hiến trong đơn vị nữa, nhưng dù sao thì cũng giữ được một cái mạng, cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Quý Kiến Quân tỉnh lại vào ngày thứ hai. Dẫu sao cũng là thanh niên trai tráng, sức vóc cường tráng, khả năng hồi phục cực kỳ tốt, tỉnh dậy nhanh đến nỗi ngay cả bác sĩ cũng có chút kinh ngạc. Sau khi xác nhận anh đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, họ để anh nằm tịnh dưỡng.

"Mấy cậu không cần giấu tôi làm gì, thân thể của mình tôi tự hiểu rõ hơn ai hết. Cái chân này của tôi e là sau này đã thành phế nhân rồi sao?" Quý Kiến Quân nhìn mấy người bạn thân thiết của mình, giọng nói trầm hẳn.

"Kiến Quân à, cậu đừng có nản lòng thoái chí! Cậu yên tâm, cậu vẫn có thể ở lại đơn vị, có thể chuyển sang làm công tác văn phòng mà!" Một người bạn vội vàng trấn an.

"Phải đấy! Bọn tớ đã báo cáo lãnh đạo cấp trên rồi, các thủ trưởng cũng đã đồng ý!" Một người khác cũng nhanh chóng tiếp lời.

"Vậy còn Đại Vệ, cậu ta sao rồi?" Quý Kiến Quân hỏi.

"Đại Vệ cũng đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không phải có cậu ra tay cứu giúp, cái tên công tử bột ngông cuồng, tự đại đó lần này e rằng đã sớm mất mạng rồi." Người bạn kia hừ lạnh một tiếng, nói.

Hiển nhiên, mối quan hệ giữa Đại Vệ và người bạn vừa nói chuyện không hề tốt đẹp.

"Đều là đồng đội, lúc đó anh cũng chỉ phản ứng theo bản năng thôi." Quý Kiến Quân lắc đầu, giọng trầm.

Quan hệ giữa anh và người đồng chí kia cũng chỉ bình thường như bao người khác, vậy mà khi tình huống nguy hiểm xảy ra, anh lập tức lao tới không suy nghĩ gì. Bởi vì đó là bản năng của một người lính.

"Vậy tôi chừng nào thì có thể xuống giường?" Quý Kiến Quân hỏi một người bạn.

"E là phải tịnh dưỡng chừng một tháng đấy!" Người bạn vội vàng đáp.

"Vậy thì thôi, tôi nghỉ ngơi dưỡng sức đây. Các cậu viết giúp tôi đơn xin thôi việc." Quý Kiến Quân lạnh nhạt nói.

"Kiến Quân!" Mấy người bạn đều cuống lên: "Cậu không xem xét kỹ lời chúng tôi vừa nói sao? Cậu có thể chuyển sang làm văn thư, đâu nhất thiết phải rời khỏi đơn vị!"

Quý Kiến Quân chỉ lắc đầu, không nói gì thêm.

Nếu chân đã tàn tật, vậy ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?

Hơn nữa, đó không phải điều anh lo lắng nhất. Điều anh canh cánh trong lòng là liệu Tô Đan Hồng có chấp nhận được sự thật anh đã trở thành một người tàn tật hay không...

Trong thôn, mấy ngày nay lòng Tô Đan Hồng cũng có chút không yên, buổi tối ngủ không ngon giấc, điều này trước đây chưa từng xảy ra. Nhìn vẻ mặt sầu não của cô, Mẹ Quý nhịn mãi cuối cùng cũng không kìm được mà hỏi: "Đan Hồng, có phải tiền bạc lại eo hẹp rồi không? Con đừng lo lắng quá, việc tính toán chi tiêu cũng khó nói trước. Lão Dương là người quen cũ với nhà ta, vườn trái cây của chúng ta cũng do ông ấy trông nom, sẽ không thiệt thòi đâu."

"Mẹ, con không lo lắng chuyện đó. Gần đây hai mí mắt của con cứ giật liên tục, không biết có chuyện gì. Mẹ ơi, Kiến Quân bên đó..." Tô Đan Hồng nói, rồi lời bỗng ngừng lại ở cửa miệng.

Mẹ Quý sững sờ, vội hỏi: "Con mắt nào của con giật?"

"Mắt trái ạ." Tô Đan Hồng đáp.

Sắc mặt Mẹ Quý hơi đổi khác, vừa định nói thì nghe loa phát thanh của thôn ủy vọng lại, gọi Tô Đan Hồng ra nghe điện thoại của Quý Kiến Quân gọi về.

Nghe vậy, sắc mặt ảm đạm của Tô Đan Hồng bỗng chốc rạng rỡ hẳn lên. Cô đặt rổ kim chỉ sang một bên rồi nói: "Mẹ, nhờ mẹ trông nhà giúp con, con đi nghe điện thoại đây." Nói xong liền vội vàng bước ra ngoài, Đại Hắc cũng lập tức chạy theo cô. Mẹ Quý nhìn dáng vẻ hớn hở của cô như vậy thì nở nụ cười, tảng đá trong lòng bà cũng nhẹ nhõm buông xuống.

Điện thoại về là tốt rồi, bà cứ ngỡ Kiến Quân thật sự xảy ra chuyện gì, dọa bà giật mình. Bây giờ xem ra chỉ e là con dâu nhớ Kiến Quân nên mới suy nghĩ vẩn vơ nhiều một chút thôi. Mà chuyện này cũng bình thường, đang mang thai, Kiến Quân lại không ở nhà, khó tránh khỏi những nỗi niềm lo lắng.

Ở đầu dây bên này, Tô Đan Hồng rất nhanh đã nhận được điện thoại của Quý Kiến Quân. Ngay khi anh có thể xuống giường vào ngày đầu tiên, việc đầu tiên anh làm là gọi điện về.

"Kiến Quân? Có phải anh không?" Tô Đan Hồng cảm thán vật thần kỳ này, điện thoại có thể truyền âm ngàn dặm, kích động hỏi.

Nghe tiếng nói của vợ, Quý Kiến Quân quả thực như được uống tiên đan, khắp cơ thể đều thấy thoải mái.

"Vợ." Quý Kiến Quân trầm thấp gọi khẽ.

"Kiến Quân!" Tô Đan Hồng kêu một tiếng, nói: "May quá anh không sao! Anh có biết không, mấy hôm nay em cứ gặp ác mộng, mơ thấy anh đi công tác gặp chuyện. Anh có rảnh không, về nhà một chuyến được không?"

Quý Kiến Quân nghe vậy, cổ họng anh nghẹn lại, trầm giọng nói: "Em yên tâm, anh không có chuyện gì. Hiện giờ anh vẫn chưa thể về được."

Với bộ dạng này mà về nhà, Đan Hồng sẽ lo lắng đến nhường nào?

"Không thể về?" Giọng cô chùng hẳn lại. Nỗi áy náy dâng đầy lồng n.g.ự.c Quý Kiến Quân, anh khẽ nói: "Đan Hồng này, anh e rằng năm nay khó mà về được. Nhưng em cứ yên tâm, tháng nào anh cũng sẽ gọi điện về cho em." Anh có một khoản tiền trợ cấp xuất ngũ, anh dự định dùng số tiền này để ra ngoài làm ăn kinh doanh. Chờ anh thành công rồi, lúc đó sẽ quay về bên cạnh em.

Tô Đan Hồng nghe chồng nói năm nay khó về thì lòng hụt hẫng khôn nguôi.

Ngay lúc ấy, cái bụng đã gần năm tháng bỗng khẽ cựa quậy, như thể đứa bé trở mình vậy. Lần đầu tiên mang thai, cả hai kiếp gộp lại, Tô Đan Hồng sợ phát khiếp, kinh ngạc thốt lên, vội vàng gọi chị Hứa ở bên cạnh: "Chị ơi, chị giúp em một tay với, bụng em hình như có chuyện gì rồi!" "Đan Hồng, Đan Hồng, em sao vậy?" Quý Kiến Quân đầu dây bên kia sốt ruột hỏi tới tấp.

Chị Hứa cũng giật mình thon thót. Hai chị em ở cùng thôn, mà nói ra thì Hứa Ái Đảng, đứa vẫn làm công gánh nước trồng cây giúp Tô Đan Hồng, lại chính là cháu của chị.

Chị Hứa đỡ lấy cô, vội hỏi: "Sao vậy? Bụng của em có phải hơi đau không?"

"Không có, đứa nhỏ bên trong hình như vừa cựa quậy một chút." Tô Đan Hồng đáp, lúc này lại thấy nó bất động.

Chị Hứa nghe vậy thì phì cười: "Không sao đâu em. Cái này gọi là thai động đấy, nhưng thường thì phải sáu, bảy tháng mới thế. Đứa nhỏ nhà em xem ra nói chuyện điện thoại với ba nó vui vẻ quá chừng."

Tô Đan Hồng nghe vậy bật cười ngay lập tức. Cô cũng mới sực nhớ ra chưa nói chuyện mang thai với Kiến Quân, vội vàng nhấc máy lên, muốn báo tin cho anh ngay.

Ngay lập tức, cô nghe thấy giọng Quý Kiến Quân trong điện thoại đã sốt ruột đến mức không chịu nổi: "Đan Hồng, Đan Hồng, em làm sao rồi? Em có làm sao không đấy?"

"Kiến Quân à, em không có chuyện gì, vừa rồi là con cựa quậy một chút. Đây cũng là lần đầu con động, em chưa có kinh nghiệm nên sợ phát khiếp thôi. Cũng may là chị Hứa nói không có gì đáng ngại, bảo là con nghe thấy giọng anh nên vui quá mới cựa mình." Tô Đan Hồng cười kể.

Đầu dây bên kia, Quý Kiến Quân sửng sốt: "Con? Con nào?" "Con của chúng ta đó. Em vốn nghĩ năm nay anh sẽ về nên muốn giữ lại làm bất ngờ cho anh, mới không nói. Giờ sắp được năm tháng rồi, đã biết cựa quậy rồi đấy. Nếu anh không về nữa, sau này con không nhận ba thì đừng trách em nhé!" Tô Đan Hồng lầm bầm trách yêu.

Phải mất nửa ngày Quý Kiến Quân mới hoàn hồn, giọng anh khó nén được sự kích động: "Con ư? Con của chúng ta sao? Chúng ta có con rồi ư?"

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 41