Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 412

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Tô Đan Hồng dùng muỗng chung múc cho thằng bé hai thìa thịt thủ lợn, nói: "Khi nào rảnh rỗi cứ sang đây ăn cơm, nhà thím có bao giờ thiếu cơm cho cháu ăn đâu."

Quý Tiểu Đông nhe răng cười, líu lo đáp: "Cháu biết rồi ạ!"

Hôm nay thằng bé thèm thịt lắm, cũng đành chịu, chẳng biết làm sao. Kể từ dạo mẹ thằng bé cùng cô của nó làm ăn thất bát, bao nhiêu tiền bạc trong nhà đều bay biến hết cả. Giờ về nhà là y như rằng phải thắt lưng buộc bụng, mà cái kiểu thắt lưng buộc bụng này còn đến mức bủn xỉn.

Đã thế, thím Hai bên kia còn sang nhà nó khoang khoang việc xây nhà lầu. Mẹ nó chịu sao nổi cảnh này, giờ cứ một lòng một dạ dốc sức để xây cho bằng được cái nhà lầu. Ngày thường thì thôi khỏi nói đến thịt, ngay cả chút trứng gà nhà nuôi được mẹ nó cũng chẳng nỡ ăn. Thằng bé muốn mua đồ dùng học tập, đều phải tự mình mò sang nhà chú Ba làm thuê kiếm tiền.

Thật ra thằng bé thấy ngượng lắm, dù gì thì nó cũng thường xuyên sang nhà chú Ba ăn cơm, lại còn được ăn ngon thế này, thành thử làm giúp chút việc cũng là chuyện thường tình. Có điều thím Ba đã dặn, không riêng gì nó, mà những người khác cùng lên đó làm công thời vụ đều được trả tiền công đàng hoàng cả.

Lời này cũng là nói thật, trên núi giờ cũng có một số thanh niên trai tráng lên đó làm công. Làm xong việc, cụ Trương hoặc mẹ Quý sẽ đứng ra quyết toán tiền lương.

Nếu làm một ngày sẽ được độ hai đồng, lại còn bao ăn bữa trưa no nê nữa.

Có điều, việc này chỉ thỉnh thoảng mới có vào hai ngày cuối tuần mà thôi.

Chính vì lẽ đó mà thằng bé phải dựa vào việc này để kiếm tiền mua sắm đồ dùng học tập. Ngày thường nó chẳng dám mua sắm gì, nói chi đến mấy món quà vặt.

Thế nhưng, những khi cơn thèm thịt nổi lên quá độ, thằng bé lại mò sang nhà thím Ba ăn cơm chực.

Bên này thì chẳng bao giờ tính toán chuyện nó sang ăn cơm.

Ăn liền tù tì không ít thịt thủ lợn, rồi cá, lại còn húp thêm hai bát canh củ sen nữa, lúc này Quý Tiểu Đông mới thấy bụng mình căng phồng, cái dạ dày của thằng bé quả thật là đáng gờm.

Buổi tối lúc đi ngủ, Tô Đan Hồng nói với Quý Kiến Quân: "Giờ đang là lúc thằng Tiểu Đông phát triển vóc dáng, mẹ nó sao lại cứ bo bo tính toán bủn xỉn thế nhỉ?"

Tô Đan Hồng thật tình chẳng thể nào hiểu nổi. Con nhà chị ta đang tuổi ăn tuổi lớn, cái tuổi dậy thì quan trọng như vậy, ấy vậy mà chị ta lại chẳng chịu chăm sóc kỹ càng. Cái giai đoạn này đâu chỉ ảnh hưởng đến hiện tại, nó còn quyết định cả cuộc đời thằng bé về sau nữa!

Phùng Phương Phương thì vẫn cứ dửng dưng như không, một lòng một dạ chỉ lo chuyện xây nhà lầu.

Giờ đây mà xây nhà lầu thì đắt đỏ vô cùng. Trước đây Quý Mẫu Đơn từng nhẩm tính, tất tần tật cũng phải mất độ tám nghìn đồng. Nhưng mà bây giờ thì thôi rồi, không có đến mười nghìn đồng thì đừng có mà mơ tưởng. Mấy năm gần đây giá cả leo thang nhanh khủng khiếp! Hơn nữa, nhà cửa chỉ cần có chỗ chui ra chui vào là được rồi, cần gì phải hoành tráng đến thế.

Giờ đây, nếu muốn xây nhà lầu, đừng nói một căn, nhà cô Tô xây mấy căn cũng chẳng thành vấn đề. Thế nhưng, cô chẳng có ý định đó, bởi lẽ căn nhà đang ở đã rất tươm tất rồi.

Mấy miếng đất dùng để xây nhà, Quý Kiến Quân cũng đã mang đi trồng hoa, trồng vừng hết cả rồi.

“Bảo Tiểu Đông thường xuyên đến ăn cơm đi.” Quý Kiến Quân chỉ có thể nói như vậy.

Còn về tâm trạng của chị dâu ra sao, anh cũng chẳng bận tâm nhiều, nhưng để cháu trai qua ăn thêm chút thịt cho bõ thèm thì anh ấy không ý kiến.

Anh cũng là đàn ông, ngày xưa cũng từng trải qua những năm tháng ấy, quả thực lớn phổng lớn phao rất nhanh, ăn nhiều thịt rất có ích, ít ra không bị đói bụng quá nhanh, không bị đói hoa mắt chóng mặt, chẳng còn chút sức lực nào. Tô Đan Hồng cũng gật đầu đồng ý, chỉ có điều thằng bé Quý Tiểu Đông lại là đứa có lòng tự trọng. Trừ khi quá thèm thịt, bằng không nó sẽ ở nhà ăn tạm bợ cho qua bữa.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng nó cũng sẽ được mẹ Quý giữ lại trên núi ăn cơm. Nó tan học về sẽ lên núi tìm chút việc lặt vặt mà làm, mẹ Quý liền giữ nó lại dùng bữa. Bữa cơm trên núi cũng tươm tất vô cùng, chẳng kém cạnh gì nhà cô là bao. Khác biệt chỉ ở chỗ nhà cô thì Tô Đan Hồng đích thân nấu, tài nghệ bếp núc của Tô Đan Hồng thì khỏi cần bàn cãi, cùng một món ăn, nhưng qua tay cô chế biến, hương vị lại khác hẳn, thơm ngon hơn bội phần. Quý Tiểu Đông không ít lần mơ màng nghĩ ngợi, trong quá trình khôn lớn, trẻ con nào mà chẳng có lúc vẩn vơ như vậy. Nó mơ tưởng nếu mình được là con của chú thím ba thì sung sướng biết bao?

Nó rất ghen tị với đám trẻ Nhân Nhân, có một người mẹ như thím ba, quả thực là có phước biết mấy.

Thím ba cũng đối xử với nó rất tốt, mỗi lần hầm gà đều gọi nó cùng Hiểu Trân, Hiểu Ngọc sang ăn chung.

Thật ra mà nói, dù gia cảnh nhà nó tương đối khó khăn, nhưng vẫn có rất nhiều bạn trong lớp còn khổ sở hơn nó gấp bội.

Chí ít nó còn có thím ba gọi nó sang ăn những món gà hầm thơm ngon bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể, những đứa bạn học khác nào có được như vậy, tụi nó còn gầy gò ốm yếu hơn cả nó nhiều. Còn Quý Tiểu Đông vô cùng chăm lo cho lũ em Nhân Nhân. Tuy Nhân Nhân, Tê Tê, lại còn có Tường Tường đã tự biết lo cho bản thân, nhưng chẳng rõ tự bao giờ, Quý Tiểu Đông đã có ý thức muốn săn sóc, bảo bọc chúng rồi. Đúng vậy, nó rất quan tâm đến đám trẻ nhà Nhân Nhân, có lúc còn từ trường cấp hai đi thăm Nhân Nhân và Kỳ Kỳ, coi chúng như em trai em gái ruột thịt của mình.

Quý Kiến Quân cũng sẽ dạy dỗ đứa cháu này, bởi vì anh trai và chị dâu anh đều bận bịu, chẳng mấy khi để mắt đến con cái, anh đương nhiên không thể để Tiểu Đông lầm đường lạc lối. Thỉnh thoảng anh sẽ gọi nó tới làm việc, dạy bảo, tâm tình, uốn nắn những suy nghĩ còn non nớt của thằng bé.

Mỗi lần nói chuyện xong với chú ba nó, Quý Tiểu Đông đều cảm thấy bản thân trưởng thành lên rất nhiều, càng hiểu thêm trách nhiệm của mình.

Còn về cái cảm giác thiếu thốn dẫn đến việc Quý Tiểu Đông thấy không vừa mắt, thậm chí là ghen tị với mấy anh em Nhân Nhân, Tê Tê thì hoàn toàn không có.

Lối suy nghĩ và nhân cách của Quý Tiểu Đông rất đứng đắn, đặc biệt là được một người quân nhân như Quý Kiến Quân dạy dỗ thì càng trở nên chín chắn, đúng mực hơn.

Thứ bảy này, Nhân Nhân được ông Trương dẫn đi tới thành phố Giang Thủ. Đó là vì trường học của thị trấn tổ chức một cuộc thi tài năng, Nhân Nhân sẽ tham gia thi viết thư pháp. Trải qua bao nhiêu năm dạy dỗ và rèn luyện, nét chữ của Nhân Nhân giờ đây đã khá có khí phách. Trong mắt ông Trương thì vẫn còn non nớt, tuy nhiên, điều này cũng có liên quan khá nhiều tới lực cánh tay của thằng bé.

Nhưng mà đối với những người không chuyên như Quý Kiến Quân và cha Quý mà nói, đó đã là một nét chữ quá đẹp rồi.

Nhất là cha Quý, mừng rỡ khôn nguôi.

Cuộc thi tài năng toàn trường chỉ có ba học sinh tham gia, hai em thổi sáo và đánh đàn đều là nữ sinh, chỉ riêng Nhân Nhân là nam.

Ba học sinh đi thi thì em đánh đàn và Nhân Nhân đều đạt giải nhất, em thổi sáo giành giải ba. Các trường khác cũng có học sinh tài năng xuất chúng, đều đã được trao giải.

Quả thực, trường tiểu học trên thị trấn năm nay có nhiều nhân tài. Cả ba học sinh đi thi đều mang về giải thưởng.

Phải biết rằng, những học sinh tham gia các năm trước đều bị loại ngay từ vòng loại.

Thấy vậy, thầy hiệu trưởng đã thưởng cho cả ba em học sinh mỗi người hai mươi đồng, hơn nữa còn tặng thêm hai cuốn nhật ký thật dày và một cây bút máy.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 412