Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 418

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Vợ chính thức của Quách Đống Lương quả thực đã có tuổi. Bà ta thậm chí còn lớn hơn ông một chút, hơn nữa phụ nữ thường già đi nhanh hơn đàn ông, bởi vậy, hiện giờ bà Quách trông đã xuống sắc đi không ít.

Có điều, tuổi tác tuy rằng đã cao, nhưng khí chất trên người bà lại chẳng hề thay đổi.

Mà lúc này, người đang ngồi đối diện bà Quách, không ai khác chính là Chân Miêu Hồng, người bạn thân thiết nhất của Tô Đan Hồng.

"Em à, chị biết em là có ý tốt, có điều, nếu Quách Đống Lương đã có người khác ở bên ngoài, vậy chị cũng sẽ không cưỡng ép giữ ông ta lại đâu, chị sẽ lựa chọn ly hôn với ông ta." Bà Quách vừa uống trà, vừa ung dung nói.

Bà hoàn toàn không hề xem nặng chuyện này.

Từ thuở còn cơ cực cho tới bây giờ, quãng đường đương nhiên là vô cùng không dễ dàng. Sóng to gió lớn gì mà bà chưa từng nếm trải qua? Chồng mình phản bội đi tơ tưởng người khác bên ngoài, loại chuyện này trong mắt bà cũng không quá khó để chấp nhận.

"Chị dâu, sao chị có thể nghĩ như vậy? Bác cả ở bên ngoài bị cái hồ ly tinh kia hớp hồn, chị không muốn ngăn cản mà còn muốn ly hôn, thành toàn cho tiện nhân bên ngoài đó sao?" Chân Miêu Hồng có chút tức giận nói.

"Uống trà đi em." Bà Quách cười cười, rót một chén trà đưa cho cô, rồi nói: "Chị còn không tức giận, em giận cái gì đây?"

"Bác cả ở bên ngoài làm ra loại chuyện này, em làm sao có thể không tức giận? Năm đó chị cũng đâu có dễ dàng. Nếu không phải chị dâu toàn lực che chở, lúc đó bác cả đã..." Chân Miêu Hồng cũng không nói tiếp. Năm đó, khi về nông thôn, bác cả từng bị treo biển đi thị chúng trên đường, lần nào trở về mà chẳng bị làm cho cả người thương tích đầy mình? Quay về là đã xong ư? Trở về còn bị người khác đánh đập! Nhưng bởi vì chị dâu cô có tiền có phiếu, to gan mua chuộc một lãnh đạo nông thôn kia, vì thế lúc này bác cả mới tránh được cảnh bị đánh đập mỗi ngày.

Nếu cứ bị đánh đập triền miên như vậy, Quách Đống Lương căn bản cũng không có hy vọng sống sót để trở về!

Nhưng lúc ấy, chị dâu còn to gan làm loại chuyện này. Nếu hơi không cẩn thận, vậy chị dâu cô cũng phải liên lụy theo! Điều này trong mắt Chân Miêu Hồng, coi như là ân cứu mạng. Có điều giữa vợ chồng, thì cũng không cần so đo những thứ này. Chỉ là năm đó, khổ cực qua ngày, lại không nghĩ tới cuối cùng lại thua ở những ngày tháng tốt đẹp sau này ư?

Hôm nay cô nhàn rỗi mới tới chơi một lát, nghe chị dâu kể cho nghe chuyện này.

Chân Miêu Hồng rất mực kính nể bà Quách. Hơn nữa, năm xưa, chính bà Quách đã ra sức giúp chồng cô leo lên vị trí hiện tại. Nhờ mối quan hệ bên nhà mẹ đẻ bà, chồng cô mới được cất nhắc lên một chức vụ cấp tỉnh có địa vị rất cao. Có thể nói, cái vị thế như bây giờ của gia đình Chân Miêu Hồng hoàn toàn là nhờ một tay chị dâu nâng đỡ.

Thế nên, Chân Miêu Hồng từ đáy lòng xem bà Quách như chị ruột, nay nghe được chuyện như vậy, đương nhiên không khỏi vô cùng tức giận.

Loại chuyện này, mấy năm nay cô bôn ba làm ăn bên ngoài cũng đã thấy không ít, nhưng lại không nghĩ tới sẽ xảy ra với gia đình anh cả.

“Chuyện năm đó đều đã qua, còn nhắc lại làm gì. Sau khi gả cho ông Quách, chị cũng quả thực không tròn bổn phận. Ông ấy một lòng chỉ muốn có con trai, lúc chị sinh con bé Ngọc bị tổn hại thân thể, không còn cách nào sinh cho ông ấy một đứa con trai để nối dõi. Ông ấy muốn ra ngoài tìm người phụ nữ khác, vậy cứ để ông ấy đi tìm đi,” bà Quách nhấp một ngụm trà, lãnh đạm nói.

Chân Miêu Hồng nhìn chị dâu mình như vậy, trong lòng cảm thấy bất lực. Với sự hiểu biết của cô về chị dâu, e rằng cuộc hôn nhân này đã cầm chắc phần ly dị.

Tuy nhiên, chị dâu cô không muốn so đo nhiều đến vậy, chọn cách ly hôn để giải thoát cho Quách Đống Lương, nhưng Chân Miêu Hồng không đồng ý với quan điểm này. Cô vẫn khuyên: “Chị dâu có phải là nhìn lầm không? Hay là chị chỉ đa nghi thôi?” Bà Quách cười nói: “Tính tình ông Quách ra sao, vợ chồng bao nhiêu năm như vậy, chị đâu phải không biết. Giờ đây, ngày nào ông ấy cũng vắng nhà, hơn nữa ngay cả ánh mắt của chị cũng không dám nhìn thẳng.”

“Vậy rốt cuộc là ai? Người phụ nữ nào mà cả gan dám chen chân vào gia đình họ Quách của chúng ta?” Chân Miêu Hồng hỏi.

Cô biết, với tính cách của chị dâu mình, chắc chắn bà đã sai người đi điều tra rồi.

“Là một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ăn vận rất thời thượng, lại còn rất biết ăn nói,” bà Quách đáp.

“Chị dâu, chị đã gặp cô ta chưa?” Chân Miêu Hồng không nén được thắc mắc.

“Có một lần chị đi tiệm làm tóc, đã nói chuyện với cô ta một lúc. Dù nhìn xuất thân có vẻ không cao sang, nhưng cô ta nói chuyện rất thông minh, tầm nhìn cũng không hề thấp kém, nhất là đối với chuyện làm ăn, cô ta có những nhận định rất sắc sảo. Chẳng phải năm nay ông Quách chuyển hướng sang làm bất động sản sao? Trước đây chị đã khuyên nhủ nhiều lần như vậy mà ông ấy không nghe, giờ lại nghe theo, nghĩ đến cô ta cũng không tránh khỏi liên đới. Cô ta có cái nhìn độc đáo về bất động sản, cứ như thể có thể nhìn thấy trước sự phát triển của ngành này trong mười mấy, hai mươi năm tới,” bà Quách lạnh nhạt nói.

Loại chuyện bị kẻ thứ ba chen chân vào mà vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí còn nói chuyện với người đó, cuối cùng còn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có bà chị dâu này thôi.

Chân Miêu Hồng nghe bà nói vậy, trong lòng tuy phục tài nhưng vẫn không khỏi bực dọc mắng mỏ: “Cái gì mà nhìn thấy được sự phát triển của mười mấy hai mươi năm sau chứ? Chẳng qua chỉ là miệng lưỡi dẻo quẹo một chút thôi, bằng không anh cả làm sao có thể bị cô ta dụ dỗ đến mức ngay cả nhà cũng không thèm về chứ?”

“Không phải như vậy, cô gái trẻ này thực sự rất có tầm nhìn. Lần trước cô ta còn chỉ cho chị nghe về Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, đúng rồi, cả cái nơi mà em đang nói là Thâm Quyến nữa,” bà Quách nói.

“Cái gì?” Chân Miêu Hồng lúc này thật sự ngây ngẩn cả người. Bốn nơi này cô cũng từng nói qua với chị dâu, nhưng đây là những thông tin mà cô phải bôn ba bấy lâu nay mới gom góp được!

“Cách phân tích của cô ta không khác gì em, đều cảm thấy bốn nơi này tương lai sẽ phát triển rất lớn. Cô ta đánh giá rất cao, hơn nữa nhìn thái độ của cô ta, còn có ý định đầu tư nữa,” bà Quách nói.

“ Nhưng mà, cô ta làm sao có thể nói với chị mấy thứ này chứ?” Chân Miêu Hồng không khỏi thốt lên.

"Có lẽ nhất thời hứng chí, có lẽ ông Quách không bận tâm lắng nghe cô ta nói, mà cũng có lẽ cô ta cảm thấy chị đây không đến nỗi nào nên mới trải lòng. Bà Quách lạnh nhạt nói. Chân Miêu Hồng liền thầm bội phục, chị dâu cả quả thực có bản lĩnh này, có thể khiến người ta không hề phòng bị, sẵn lòng mở rộng lòng mình.

Mà trên thực tế, quả thật không khác những lời bà Quách nói là bao.

Bởi vì những người có thể đến tiệm làm tóc cao cấp để chăm sóc tóc, đều là phu nhân của những người có tiền. Quý Vân Vân nhìn thấy khí chất thanh tao, nhã nhặn của bà, hơn nữa còn làm cái nghề không đứng đắn kia, lại nghe nhân viên phục vụ nói bà là khách quen ở đây.

Cô ta liền biết bà là người có tiền, đương nhiên muốn cùng bà kết thân một chút. Mà đã kết thân với người có tiền thì đương nhiên phải thể hiện chút tầm nhìn và bản lĩnh của mình.

Vì thế, dưới sự dẫn dắt của bà Quách, Quý Vân Vân đã kể lể những chuyện này, còn tỏ ra rất hồ hởi.

Bà Quách cũng chỉ nghe như thể đang nói chuyện phiếm. Lúc ấy bà quả thật cũng biết Quý Vân Vân là bồ nhí của ông Quách. Chỉ là ngăn được người này thì sẽ có người khác thế chỗ, bà Quách không muốn hao tâm tổn trí để ngăn cản. Bà cũng sẽ không để mình biến thành người phụ nữ vì bảo vệ gia đình mà đánh mất sự tự trọng của bản thân.

Vì vậy, bà đã lên kế hoạch ly hôn.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 418