Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 429

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Nhưng những thất bại sau đó đã khiến cô ta nếm mùi đau khổ. Việc buôn bán thật ra không hề dễ dàng như trong tưởng tượng của cô ta, cho dù là trong cái thời đại vàng bạc này.

Có điều bây giờ cô ta cảm thấy, ý tưởng hồi trước của mình thật sự quá ngây thơ khờ dại.

Cần gì phải tự mình vất vả làm giàu? Chỉ cần kiếm được tấm chồng bản lĩnh, vậy muốn có tiền bạc phú quý còn chẳng dễ như trở bàn tay, hà cớ gì phải khiến bản thân bươn chải đến thế?

Giờ đây ông Quách đối đãi với cô ta rất hậu, tuy bận rộn làm ăn, có khi cả tháng ông ta chẳng về nhà được mấy bận, nhưng bù lại, ông ta cho cô cuộc sống dư dả về vật chất.

Hầu như cô ta chẳng phải bận lòng điều gì.

Cô ta có rất nhiều thời gian để chăm sóc bản thân, ví dụ như dưỡng da, làm đẹp, chăm sóc tóc, lại còn làm móng tay. Đám nhân viên trong cửa hàng cứ thế ríu rít nịnh bợ, lời nào lời nấy đều lọt tai, khiến cô ta được thể hưởng thụ hết mức.

Một cuộc sống mà người khác phải phấn đấu vất vả mới có được, cô ta lại có dễ dàng như vậy, hà cớ gì phải bươn chải sớm hôm?

Mà hiện giờ có thể đường đường chính chính ở bên ông Quách, lại phải nhờ đến công của bà vợ cả.

Cô ta chưa từng gặp mặt người đàn bà ấy, không ngờ bà ta lại thảnh thơi nhường ấy, biết ông Quách có nhân tình bên ngoài mà tự nguyện ly hôn, thật sự ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Cô ta đã từng nghĩ phải dùng mọi mánh khóe để ép bà ta ly hôn, thậm chí còn định thuê người ra tay với con gái bà ta.

Nhưng đó quả là hạ sách, nếu không bất đắc dĩ cô ta không muốn dùng đến. Cũng may bà ta tự giác rút lui, nghe nói còn bán cả căn nhà cũ, tự mình khăn gói về Thượng Hải an dưỡng?

Như vậy thật sự quá đỗi thuận tiện. Hiện giờ cô ta và ông Quách đã đăng ký kết hôn, đứa con cũng được nhập vào hộ khẩu, xem như đường đường chính chính.

Trong nhà cô ta chính là nữ chủ, lời cô ta nói chẳng khác nào lời vàng ý ngọc. Chỉ có một điều duy nhất khiến cô ta không vừa ý, chính là bây giờ ông Quách còn chưa giao quyền quản lý tiền nong trong nhà cho cô ta.

Tuy mỗi tháng sẽ cho cô ta năm ngàn đồng tiền tiêu vặt, nhưng những khoản tiền lớn thì ông ta vẫn chưa chịu giao cho cô ta quản lý. Cô ta có ngỏ ý muốn đứng ra quán xuyến tiền bạc, nhưng ông Quách một mực không đồng ý.

Có điều bây giờ không cho, về sau lẽ nào vẫn không trao sao? Quý Vân Vân không hề sốt ruột, cứ chờ xem, của cải trong nhà rồi sẽ nằm gọn trong tay cô ta thôi. Sau khi Mẹ Quý đến chỗ con gái mình, cuộc sống đúng là cực kỳ tốt.

Ngày nào cũng sống như một bà chủ giàu sang. Quý Vân Vân đưa bà ta đi mua sắm quần áo. Một bộ đồ đã ngót nghét cả trăm bạc, mấy bộ mua về thì còn tốn kém biết bao nhiêu tiền nữa chứ?

Mẹ Quý nhìn đến mức không ngừng tiếc của, muốn từ chối, nhưng lại bị Quý Vân Vân ghé tai thì thầm: "Mẹ à, con đã dám đưa mẹ đến cửa hàng sang trọng thế này để mua sắm, thì chắc chắn là con đủ sức chi trả. Giờ mà mẹ từ chối hay muốn trả hàng, chẳng khác nào tự làm con khó xử, mất thể diện trước mặt người ta."

"Vân Vân à, mẹ thật sự không cần mua quần áo đắt tiền như vậy đâu, cái này cũng chả có gì đặc biệt, sao lại đắt thế chứ?" Mẹ Quý lo lắng sốt ruột nói.

Mặc quần áo đắt tiền thế này lên người, bà cứ thấy ngứa ngáy như kiến bò, thật sự chẳng dám tự tin mà mặc. Đắt quá, đắt đến vô chừng luôn!

"Cái này đều làm từ tơ tằm nguyên chất, thì dĩ nhiên giá trị không nhỏ. Bác gái thật có phúc, có cô con gái hiếu thảo như vậy. Bác cứ yên tâm, cửa hàng chúng cháu cam đoan, nếu bác không ưng ý, hoàn toàn có thể trả lại hàng." Cô nhân viên bán hàng niềm nở nói.

"Không cần trả lại đâu, cứ gói ghém cẩn thận cho tôi là được." Quý Vân Vân phất tay nói. Cô nhân viên bán hàng nhanh nhẹn gói lại, còn tiện thể giới thiệu thêm một chiếc túi xách da cá sấu nhỏ nhắn, rất hợp với phụ nữ đứng tuổi, giá của nó lên tới hơn bốn trăm đồng. Trong mắt Mẹ Quý, đó đúng là cái giá cắt cổ.

Thế nhưng Quý Vân Vân mắt không chớp lấy một cái, trực tiếp mua. Sau khi vung tiền một chập, ước chừng tiêu tốn gần một ngàn đồng, lúc đưa tiền, mẹ Quý nhìn mà thắt cả ruột gan lại.

Vừa ra khỏi cửa tiệm, mẹ Quý liền nói: "Vân Vân này, mẹ biết con vẫn luôn hiếu thảo, nhưng mẹ thật sự không cần sắm sửa như thế đâu, những thứ này đắt đỏ quá, mẹ cần gì phải mặc những bộ quần áo là lượt này chứ?"

"Mẹ à, mẹ là mẹ của con, Quý Vân Vân này nói mẹ đáng giá thì mẹ đáng giá! Được rồi, đừng nói mấy lời này nữa, chúng ta phải đi cửa hàng làm tóc đây này." Quý Vân Vân nói. Mẹ Quý không muốn đi, nhưng vẫn bị cô kéo đi, làm một lượt tóc tai, từ cắt tỉa đến uốn sấy, chăm chút kỹ lưỡng. Quả thực không thể không nói, khí chất của mẹ Quý đã thay đổi một trời một vực, lại khoác lên mình bộ quần áo mới mua, đeo thêm chiếc túi xách kia, trông chẳng khác nào một phu nhân đài các.

Chỉ là mẹ Quý cảm thấy vô cùng lúng túng, tay chân cứ thừa thãi không biết đặt vào đâu. Tuy rằng trông khá xinh đẹp, nhưng ăn mặc thế này, bà không cách nào làm việc nhà được. "Con đón mẹ về đây là để mẹ hưởng phúc, cần gì mẹ phải làm việc? Hai cô bảo mẫu trong nhà để làm gì?" Quý Vân Vân bực mình nói. "Mặc thế này mẹ không quen." Mẹ Quý đáp.

"Rồi sẽ quen thôi. Vả lại, ông Quách gọi điện bảo sắp về rồi, mai đã về đến nơi. Con đương nhiên muốn mẹ ăn vận thật đẹp đẽ một chút, nếu không lỡ ông ấy xem thường thì sao? Mẹ cũng phải cho con chút thể diện chứ." Quý Vân Vân nói.

"Được rồi, mẹ không gây thêm phiền hà cho con nữa." Mẹ Quý nghe vậy, liền nói.

Chỉ là bộ trang phục trên người bà thật sự quá đắt đỏ, giày, túi xách, quần áo cộng vào nhiều tiền như vậy, khoác lên người mà cứ thấy nặng trĩu.

Có điều con gái đã nói không sao, nhà con rể giàu có như thế, đương nhiên bà phải ăn vận đẹp đẽ một chút, nếu không con rể thấy được, dễ dàng coi thường con gái.

Chỉ là bà không ngờ, chàng rể nhà mình không còn trẻ tuổi.

Bà vẫn luôn cho rằng tuổi con rể và con gái không cách nhau nhiều lắm, nghe con gái gọi "ông Quách" "ông Quách", cũng không để bụng, nhưng không ngờ ông ấy đã già như thế rồi ư?

Ông Quách đúng là không còn trẻ. Lúc mới quen Quý Vân Vân, ông ta đã 47 tuổi. Hồi trước bảo dưỡng tốt, giờ đã gần 50, hơn nữa bươn chải làm ăn bên ngoài, trên bàn rượu không có giới hạn, cho nên, năm nay ông ấy trông có vẻ già đi nhanh chóng.

Độ tuổi hơn 50 đương nhiên là già rồi.

"Đây là mẹ phải không?" Ông Quách cười nói.

Mặc dù gọi mẹ, nhưng trên thực tế, ông ta chỉ nhỏ hơn mẹ Quý có mười mấy tuổi mà thôi. " Đúng vậy, là mẹ em đó. Nghe nói anh sắp về nên mẹ dậy sớm, còn tự tay làm cháo sườn, muốn bồi bổ cho anh đấy." Quý Vân Vân cười nói.

Ông Quách cười cười, lập tức bảo bảo mẫu lấy ít yến sào, chuẩn bị chưng tổ yến cho mẹ vợ ăn.

Tuy ông Quách biểu hiện rất tốt, nhưng mẹ Quý vẫn rất để ý.

Bà lén lút kéo con gái ra một góc, hạ giọng hỏi: "Vân Vân, sao con lại tìm người già thế?"

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 429