Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 431

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Ông Quách.

Ba người cùng nhau đi vào. Lúc họ đến thì trời đã không còn sớm, bên trong đã có không ít các ông chủ lớn.

Bảo sao ông Quách lại chịu mang Quý Vân Vân tới đây, bởi vì có hai ông chủ khác cũng đưa tình nhân của mình đến.

Đúng vậy, chỉ là tình nhân, chứ không phải vợ chính thức. Nghe nói ông Quách mang vợ mình tới, mọi người nhìn nhau với ánh mắt ngầm hiểu mà không nói ra.

Ở cái tuổi này của ông Quách, sao người vợ lại có thể trẻ đến vậy được? Nhưng quả thật cô ta có bản lĩnh, có thể khiến ông Quách trực tiếp ly hôn để cưới mình.

Sau khi tiệc rượu bắt đầu, ông Quách bắt đầu rót rượu mời khách. Trong đám người, so với ông chủ Chu, ông ta coi như là tương đối bình thường, cho nên những việc như rót rượu thì ông ta phải làm.

Vừa uống rượu dùng bữa vừa tán gẫu, khoe khoang, đó là dáng vẻ của buổi tiệc lúc đầu. Sau đó mọi người mới bắt đầu bàn bạc những chuyện làm ăn đứng đắn.

Quý Vân Vân quan sát cả bữa tiệc, cô ta coi như đã nhìn ra được vài điều.

Người thật sự có quyền phát ngôn trong bữa tiệc rượu chính là ông chủ Chu, còn hai người khác là ông chủ Lý và ông chủ Trần. Lúc này, mọi người đều thích xưng hô với người khác theo kiểu này, nghe có vẻ rất thời thượng và bản lĩnh.

Giống như ông chủ Chu, ông chủ Lý cũng mang theo tình nhân, cô gái trông khá trẻ, đều ở độ tuổi ngoài ba mươi. Còn ông chủ Trần thì lớn tuổi hơn một chút. Về việc có thể cho Quách Đống Lương tham gia hay không, ba vị này giữ vị trí chủ chốt, còn những ông chủ khác chỉ là hạng tép riu, gió chiều nào xoay chiều ấy, mới được thêm vào sau này nên chẳng có quyền lên tiếng.

Quyền lợi của họ cũng chẳng thể sánh bằng ba vị này, đây mới chính là những tay cá mập ở khu thành phố Đại Học.

Sau khi tiệc rượu kết thúc, mọi chuyện vẫn không đâu vào đâu.

Ông Quách đưa Quý Vân Vân trở về, dọc đường đi có chút mệt mỏi.

Chu Chí lái xe phía trước, Quý Vân Vân vừa bóp bả vai cho ông Quách vừa nói: "Ông Quách này, xem ra em đã hiểu rõ rồi. Anh muốn nhúng tay vào, nhất định phải thông qua ba người: ông chủ Chu, ông chủ Lý và ông chủ Trần."

"Em nhìn rõ ràng đấy." Quách Đống Lương thở dài nói: " Nhưng ba gã này quả thực khó nhằn. Em không biết anh đã biếu xén bao nhiêu thứ, hoàn toàn vô ích. Anh phải vất vả lắm mới mời được họ đến đây dự bữa cơm này, vậy mà vẫn chẳng thấm vào đâu."

"Phải gãi đúng chỗ ngứa." Quý Vân Vân híp mắt nói.

"Gãi đúng chỗ ngứa gì?" Ông Quách hỏi.

"Chính là họ cần gì thì chúng ta đưa cho họ cái đó." Quý Vân Vân đáp.

"Em nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi. Đâu phải anh chưa từng biếu xén." Quách Đống Lương nói, ông ta đã tặng rất nhiều đồ quý giá ra ngoài, nhưng căn bản không có tác dụng gì, người ta không chịu khuất phục.

"Những thứ anh biếu đều là đồ vật tầm thường, sao có thể lay động được họ?” Quý Vân Vân có chút bực dọc.

"Vậy em nói xem, đưa thứ gì mới không tầm thường?" Ông Quách nhìn cô.

Hơn hết, ông ta cũng rất sẵn lòng nghe ý kiến của Quý Vân Vân, những ý tưởng của cô luôn độc đáo, có thể giúp ông ta mở mang tầm mắt.

"Dùng mỹ nhân kế." Quý Vân Vân nhướn mày, tự tin nói: “Đàn ông nào mà chẳng thích của lạ, huống hồ là những tay sừng sỏ như họ!” "Dùng mỹ nhân kế?" Ông Quách nghe vậy thì sững sờ, hỏi lại: “Dùng cách nào? Kiếm người ở đâu ra bây giờ?”

"Anh cảm thấy thế nào? Nếu anh thấy có thể làm được thì cứ giao cho em, em sẽ tự có cách lo liệu." Quý Vân Vân nhìn ông ta nói.

Ông Quách suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ông chủ Chu thì không được, trong nhà ông chủ Chu quản lý rất nghiêm, hơn nữa trông cậu ta có vẻ là người một lòng một dạ với vợ. Giờ này chắc chắn đã về nhà, nghe đâu vợ chồng cậu ta có một đứa con gái năm tuổi, cưng như trứng mỏng."

Sau khi dùng bữa xong xuôi, cũng không phải là không có những buổi giao lưu khác, nhưng ông chủ Chu đều thẳng thừng từ chối, chẳng thèm bén mảng đến.

"Thế ông chủ Trần với ông chủ Lý thì sao?" Quý Vân Vân hỏi. "Nếu là hai người họ thì được." Quách Đống Lương nói.

"Hai gã này thì đúng là kẻ háo sắc, đặc biệt là ông chủ Lý, tuy còn trẻ nhưng ngày nào cũng cặp kè tình nhân, vả lại còn thay người như thay áo." "Vậy thì không thành vấn đề. Chỉ cần hai người họ bị thu phục, thì dù ông chủ Chu có không đồng tình cũng phải cắn răng mà đồng ý theo thôi." Quý Vân Vân nói. Quách Đống Lương quả thực có chút hứng thú. Nếu làm vậy có thể giúp ông ta ăn được miếng bánh béo bở ở thành phố Đại Học thì đúng là không còn gì bằng.

Thật ra ông ta cũng có người quen bên thành phố Đại Học, nhưng em trai ông ta là người rất chính trực, vốn dĩ không chịu nhúng chàm vào những chuyện làm ăn mờ ám của ông ta, càng không đời nào cho phép ông ta dùng danh tiếng của mình để làm bậy bên ngoài.

Huống hồ, sau cái vụ ông ta lén lút "hôn hít" với chị dâu người ta, thằng em còn gọi điện mắng té tát vào mặt.

Ông Quách cũng tự cảm thấy hổ thẹn, thế nên dứt khoát không còn dám dùng đến cái ô dù của thằng em nữa.

Tự bản thân ông ta cũng có thể gầy dựng nên một cơ nghiệp riêng.

Vì thế, chuyện này được giao cho Quý Vân Vân làm. Quý Vân Vân quay người lại, đi tìm Chu Chí.

Chu Chí nghe loáng thoáng trên xe, cũng có phần nể phục Quý Vân Vân. Cô ta quả là biết cách khiến đàn ông xiêu lòng, chiêu này đúng là đánh trúng tâm lý người ta.

"Tìm cho tôi hai cô gái trẻ đẹp, nói rõ với họ chúng ta trả 500 đồng. Còn việc họ có vớt vát được chút lợi lộc nào từ hai ông chủ kia hay không thì phải xem bản lĩnh của mỗi người." Quý Vân Vân dặn dò. Cô ta biết, Chu Chí vẫn thường la cà ở những con phố đèn mờ, quen mặt vài cô gái có nhan sắc.

Quý Vân Vân đưa cho Chu Chí 100 đồng làm lộ phí. Trong số 1000 đồng còn lại, mỗi cô gái được ứng trước 200 đồng, 300 đồng còn lại sẽ thanh toán nốt khi họ thành công ở lại bên cạnh hai ông chủ. Mọi việc diễn ra khá suôn sẻ.

Hai cô gái trẻ nơi phố đèn mờ gần như đồng ý không chút đắn đo. Đối với họ, đây quả là cơ hội trời cho. Với thân phận thấp kém như vậy, muốn làm quen với các ông chủ lớn là chuyện không dễ. Đây chẳng khác nào một bậc thang vàng đưa họ lên cao, để sau này những người họ tiếp xúc đều là những hạng người khác hẳn!

Chu Chí làm tròn nhiệm vụ Quý Vân Vân giao phó, cũng khéo léo phân tích những cái lợi cho các cô gái nghe, nếu không có lẽ họ cũng khó mà nghĩ sâu xa đến vậy.

Sau khi được thuyết phục, họ liền được Quý Vân Vân sắp xếp đưa đến gặp ông chủ Lý và ông chủ Trần.

Ở bữa tiệc chiêu đãi lần hai, Quý Vân Vân không xuất hiện. Một mình ông Quách đi thay. Khi trở về, ông ta kể rằng ông chủ Trần đã gật đầu đồng ý, hiển nhiên là rất vừa lòng với cô gái được sắp xếp. Nhưng riêng ông chủ Lý thì vẫn chưa chịu hợp tác.

Dù ông Quách đã đích thân đưa cô gái đến, ông ta vẫn không chịu nể mặt. "Anh cứ ngầm hẹn ông ta ra ngoài uống rượu, em sẽ đi cùng. Hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc ông ta muốn gì, em sẽ đáp ứng!" Quý Vân Vân liền nói.

Quý Vân Vân coi như đã nhìn thấu. Ông chủ Lý này chắc chắn là kẻ cáo già, chưa thấy lợi thì chưa hành động. Hơn nữa, ông ta cũng đã quá quen với những cuộc chơi bời trác táng, nên một bóng hồng bình thường khó lòng làm ông ta động tâm.

Nhưng việc thâm nhập được vào thị trường khu vực Đại học sẽ mang lại cho cô ta mối lợi khổng lồ, bởi vậy cô ta buộc lòng phải đi nước cờ này!

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 431