"Vậy con nghỉ ngơi cho tốt, mẹ đưa giấy đồng ý này qua cho trưởng thôn nhé." Mẹ Quý nói.
"Dạ vâng ạ." Tô Đan Hồng gật đầu.
Sau khi mẹ Quý quay về, Tô Đan Hồng nhìn đồng hồ, cô liền đi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn. Bữa trưa chỉ có một mình cô, cô quyết định làm sủi cảo nhân thịt heo cho thật no bụng là được rồi.
Vốn dĩ trước đây cô rất ít khi ăn thịt heo, nhưng mà không còn cách nào khác, từ sau khi mang thai thằng bé này xong, cô cực kỳ thèm thịt, ăn không ngừng các loại thịt heo, thịt gà, cá, trứng, ngược lại chẳng có chút hứng thú nào với rau xanh.
Ăn xong hai bát sủi cảo lớn, cô còn không quên để lại một ít bánh cho Đại Hắc.
Ba chú chó trên núi cũng được nuôi dưỡng theo cách tương tự, Đại Hắc cũng ăn ngày hai bữa, sáng tối đều được ăn một ít thức ăn ngon.
Nhưng dù là như vậy, mỗi lần mẹ Quý nhìn thấy cảnh chúng ăn uống tốn kém như thế, bà đều cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Bốn con ch.ó ăn thật sự quá nhiều, nào thịt nào cá, ăn còn sung sướng hơn cả con người. Tuy đau lòng là thế, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ khôn ngoan, có linh tính hết lòng bảo vệ chủ nhân của chúng, bà lại không tiếc lời khen ngợi. Tâm trạng của bà lúc nào cũng rất phức tạp.
Mẹ Quý tin rằng chính vì được ăn uống đầy đủ như vậy nên bốn con ch.ó mới có linh tính đến thế, căn bản không thể so sánh với những con ch.ó khác trong thôn.
Ăn cơm trưa xong, Tô Đan Hồng lại ngồi may một đôi tất nhỏ cho thằng bé sắp chào đời, đều là những thứ cần dùng đến, bởi vì mùa đông này sắp đến rồi.
Sau đó cô đi ngủ trưa, cô cũng không dám ngủ quá lâu, chừng một tiếng đồng hồ cô đã dậy. Cô đi ra ngoài hoạt động một chút cho đỡ mỏi, rồi lại ra sân sau nhổ một ít dược thảo. Bởi vì những dược thảo này đều được nuôi dưỡng bằng nước suối Linh Tuyền, chúng đều phát triển cực kỳ tốt, còn tỏa ra một loại hương thơm đặc biệt.
Tô Đan Hồng cầm dược thảo đi đến nhà của ông Quý.
Mẹ Quý đang lúi húi trong chuồng dê cũ, nơi gia đình ông Quý từng nuôi trước đây nhưng rồi bỏ không. "Mẹ, mẹ đang làm gì trong chuồng dê vậy ạ?" Tô Đan Hồng hỏi, giọng lễ phép.
Mẹ Quý thấy con dâu tới thì cười nói: "Mẹ định bắt hai con dê con mang về nuôi, Đan Hồng, con thấy sao?"
"Cũng được ạ." Tô Đan Hồng nghe vậy cũng thấy rất phải, dê nuôi sống khá tốt. Nàng biết bây giờ trên núi cũng có không ít cỏ dại mọc xanh tốt, đều có thể cho dê ăn. Dù sao mỗi ngày cha Quý đều sẽ đi lên núi, nuôi hai con dê chỉ cần cha Quý tiện thể dắt chúng lên núi rồi chẳng cần bận tâm nhiều nữa.
Nhưng mà để tránh cho lũ dê con này đi lung tung, còn phải để lũ Tiểu Bạch trông chừng một lượt mới được.
Tuy nhiên, những lời này nàng không dám nói ra. Nếu không, mẹ chồng nàng nhất định sẽ thầm nói nàng làm đỏng làm đảnh. Nhưng quả thật nàng cũng có thói quen ở sạch, chỉ cần nghĩ đến một chân dẫm xuống sẽ dính đầy phân dê, nàng đã chịu không nổi rồi.
Cho dù mùi phân dê không đến nỗi nào đi chăng nữa.
Vừa nghe thấy cô đồng ý, mẹ Quý cũng rất vui mừng. Bà nhìn thấy cô ném dược thảo vào trong chuồng gà, đàn gà mái cứ như gặp được món hời, thi nhau lao tới mổ lia lịa. Mẹ Quý nói: "Mẹ cũng ra ngoài nhổ vài cọng mang về cho chúng nó, nhưng chúng không thích ăn. Con ném cho chúng nó ngược lại chúng lại như nhìn thấy bảo bối vậy."
Tô Đan Hồng mỉm cười: "Đây không phải là cỏ dại mọc trong sân nhà mình ấy à. Chắc miếng đất này của chúng ta có địa khí tốt hơn những nơi khác, nên cây cối mọc trên đó cũng tốt hơn thật."
" Đúng là mấy luống rau con trồng ở đó chẳng cần phân tro mà vẫn mọc lên mơn mởn, vừa mọng nước lại non mềm, ăn vào còn ngọt lịm nữa chứ." Mẹ Quý tấm tắc.
Sân sau Tô Đan Hồng còn có một vườn rau, là do mẹ Quý vỡ hoang ra. Lúc trước nhìn thấy mẹ Quý muốn bón phân, Tô Đan Hồng đành vờ đau ốm, chẳng cho bà tưới tẩm. Bởi vì từ đầu đến cuối, sân ở đó, mùi hương đúng là quá nồng nặc.
Mẹ Quý không có cách nào, bà bảo cô tự làm đi. Ai mà ngờ đợi đến khi rau lớn lên, hái ăn thử một chút, hương vị ngược lại cực kỳ ngon lành.
Sau này mẹ Quý suy nghĩ, chắc hẳn là Hồ Đại Tiên không thích mùi phân bón kia, cho nên bà cũng mặc kệ luôn. Không bón phân mà rau vẫn ngon như thế thì còn gì bằng.
" Đúng rồi, mẹ có đủ tiền mua dê con chưa ạ?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Đủ rồi, còn dư ra một ít đồng lẻ." Mẹ Quý cười nói.
Bà không hề cảm thấy con dâu đang nói lời khách sáo, cứ như thể không muốn nhưng vẫn phải nói. Với tính nết của con dâu, bà biết cô ấy sẽ chẳng hỏi han gì. Điểm này, cô ấy khác hẳn với nhà thằng hai hay thằng tư. Bọn chúng mà nghe thấy chuyện thế này là lập tức trốn biệt, chờ đến khi dê đã lớn, béo tốt rồi mới lại xun xoe gọi mẹ. Mẹ Quý ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng đã quá quen với cái thói đời đó.
"Vậy mẹ nuôi thêm vài con nữa đi, đến lúc đó thả chúng lên núi cũng tiện. Lát nữa con về lấy thêm ít tiền mang sang cho mẹ." Tô Đan Hồng nói.
"Được rồi." Mẹ Quý thầm nghĩ cũng đúng, cho nên bà gật đầu đồng ý. Tô Đan Hồng xem gà xong, cô nói chuyện thêm một lúc với mẹ Quý, lúc này mới quay về.
Lúc này trời đã gần bốn rưỡi chiều. Cô xắt hai miếng thịt ba chỉ, đem kho. Khi kho xong, cô cầm một miếng thịt ba chỉ cùng với số tiền mua dê con mang sang cho mẹ.
"Không cần nhiều tiền như vậy đâu con." Mẹ Quý nhận thịt ba chỉ, nhưng với hai mươi đồng tiền, bà lại vội vàng lắc đầu. Hai mươi đồng có thể mua tới bốn con dê lận.
"Mẹ cứ an tâm mua về nuôi đi. Nếu sau này mấy chị dâu có càm ràm, mẹ cứ nói số dê này là do con bỏ tiền ra nuôi." Tô Đan Hồng cười nói.
Mẹ Quý do dự một lúc, lúc này bà mới nhận tiền, nói: "Thôi được rồi, vậy mẹ nhận nhé. Mẹ cũng còn một ít tiền dằn túi, nếu như con cần gấp thì cứ nói với mẹ."
"Cảm ơn mẹ ạ." Tô Đan Hồng cười đáp.
Tô Đan Hồng cùng mẹ Quý ôm một vại dưa chua, chuẩn bị dùng để ăn kèm với thịt kho. Quý Kiến Quân thích món này, cô cũng rất thích. Đến khoảng sáu giờ tối, Quý Kiến Quân mới về đến nhà. "Lăn lộn cả ngày, chắc anh mệt lắm rồi?" Tô Đan Hồng nhanh chân đưa cho anh một ly nước ấm, vừa nói.
"Chút bươn chải này thì thấm vào đâu? So với nhiệm vụ của chúng anh, đây chỉ là hạt bụi." Quý Kiến Quân cười nói, anh uống một ngụm nước suối Linh Tuyền. Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, bây giờ anh cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng tốt.
Đương nhiên điều này còn là do vợ anh chăm sóc. Anh ngửi ngửi, không biết cô lại đang làm món ngon gì mà mùi thơm phức. "Vợ à, anh đã làm xong xuôi rồi đây, mua được hai căn, tổng cộng hết sáu ngàn tư." Quý Kiến Quân lấy ra một tập giấy tờ, hai bộ chứng từ bất động sản, còn có cả các loại giấy tờ thu chi, đều đã đầy đủ cả.
Tô Đan Hồng cầm lấy nhìn qua một lượt, rất vừa lòng, cũng không khác biệt gì nhiều với căn cô đã mua trước đây ở thành phố Giang Thủy, đều là 108 mét vuông. Nhưng giá cả thì không chênh lệch là bao, thậm chí còn rẻ hơn căn kia gần một ngàn đồng.
Nhưng vấn đề này không là gì, giá nhà bên thành phố đại học kia quả thật cao hơn so với bên thành phố Giang Thủy. Nếu như không có chị Hồng giúp đỡ, cũng không nhất định cô có thể mua được nhà bên kia với cái giá như thế. "Chị Hồng mua mấy căn?" Tô Đan Hồng hỏi.
"Chị ấy cũng mua hai căn." Quý Kiến Quân nói.
Hai căn anh mua cũng không phải ở chung một tòa, mà chia ra là tòa mười một và tòa mười hai, nhưng mà đều cùng một tầng.
Không giống như Tô Đan Hồng mua ở thành phố Giang Thủy lúc trước, khi đó cô mua tầng bảy. Tô Đan Hồng có một quan niệm riêng về việc này, số bảy, tầng bảy là cô thích. Dẫu vậy, dù tầng bảy tốt thật, nhưng lại có một điểm bất tiện, thời bấy giờ làm gì đã có thang máy, muốn leo lên tầng bảy, có khi phải vịn tay vịn mà leo bằng được.
Cho nên lần này Quý Kiến Quân chọn đều tương đối thấp, hai căn hộ anh chọn đều ở tầng năm, tầng năm vẫn có thể chấp nhận được.