Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 8

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Trên thị trấn quả thật có một cửa hàng thêu, bà Quý từng đi ngang qua và thấy những món đồ bên trong đều vô cùng tinh xảo, tựa như do các tiểu thư khuê các thời xưa thêu nên. "Coi như con muốn thử một chút thôi ạ. Con lẳng lặng học đã lâu, sợ học không tốt bị người ta chê cười, nên hôm nay mới dám ghé qua chỗ chị Hồng xem thử." Tô Đan Hồng cẩn trọng nói: "Mẹ à, con chỉ muốn phụ giúp Quý Kiến Quân chứ không thể cứ ăn không ngồi rồi mãi. Chẳng phải mẹ cũng quán xuyến cả gia đình đó sao..." Nghe đến đây, bà Quý cũng mát lòng mát dạ đôi chút, nên dù trong lòng vẫn còn nghi ngờ, bà vẫn bảo ông chồng già làm theo ý con dâu. Dù chưa biết con bé có giúp ích gì được cho gia đình hay không, nhưng con dâu có suy nghĩ tích cực như vậy cũng là điều tốt, dù sao làm một cái khung thêu cũng chẳng tốn kém gì. Ông Quý hỏi: "Con muốn khung thêu lớn chừng nào?"

"Không cần quá lớn đâu ạ, chỉ bằng cái bàn là được rồi." Tô Đan Hồng đáp. Cô cũng mong có một cái khung thêu hoành tráng hơn, nhưng thôi, cứ tạm vậy trước đã, sau này tính tiếp. "Buổi chiều ta sẽ làm xong." Ông Quý đồng ý, khung thêu này đối với ông là chút chuyện nhỏ, trong nhà có sẵn gỗ.

Tô Đan Hồng nói: "Không cần gấp đâu ạ, khi nào rảnh ba làm cũng được."

Nói là nói vậy, nhưng ông Quý vẫn nhớ kỹ: đây là lần đầu tiên con dâu mở miệng muốn phụ giúp Kiến Quân. Dù không biết sau này có bán được sản phẩm thêu hay không, nhưng cũng không nên vội làm cô mất hứng.

Chờ Tô Đan Hồng ăn xong và đi rồi, hai ông bà Quý mới cầm đũa lên. Bà Quý hỏi chồng: "Ông ơi, ông nói xem con dâu mình có làm sao không? Mới ăn được một chút đã bảo no rồi? Lại còn nói muốn giảm cân nữa chứ?"

Trước kia, nó ăn cơm có khi còn nhiều hơn cả Kiến Quân. Món gì ngon đều giành ăn hết, cứ như quỷ đói đầu thai vậy. Thế mà hôm nay, tự nó còn mang theo hai món mặn, vậy mà chỉ ăn có ba đũa đã dừng rồi ư?

Ông Quý không nói gì, chỉ chuyên tâm ăn cơm.

"Ông chừa lại chút phần cho tôi với chứ."

Mẹ Quý thấy ông ấy cứ ăn không ngừng, trứng gà và thịt heo đều gắp đầy chén, liền ngừng lời, ngẫm nghĩ thấy mình thường lui tới mà lại không hề phát hiện ra con dâu thứ ba khéo léo chế biến món ăn ngon thật. Hơn nữa, cô ấy cũng chẳng keo kiệt gì với mọi người, cho không ít trứng gà lẫn thịt heo. Ba Quý ăn xong thì bắt tay ngay vào làm khung thêu. Khung thêu vốn đơn giản, nhưng Ba Quý làm gì cũng muốn thật hoàn hảo, nên cũng tốn kha khá thời gian.

Làm xong, Mẹ Quý mang khung lại đưa cho Quý Kiến Hồng. Nghe nói tối nay Mẹ Quý sẽ làm bánh nướng áp chảo, Tô Đan Hồng liền rang thêm nhiều đậu phộng cho bà. Mẹ Quý cười đồng ý, cũng không vội ra về.

Tô Đan Hồng biết, bà muốn xem thử mình có thật sự thêu được một đóa hoa hay không. Cô cũng chẳng nói nhiều, chỉ lấy mặt thêu và chỉ thêu mà chị dâu đã đưa ra.

Đặc biệt là những cuộn kim chỉ nhiều màu sắc, rực rỡ đến nỗi khiến Mẹ Quý lóa cả mắt. Vậy mà Tô Đan Hồng lại sắp xếp đâu vào đấy, sau đó ngồi xếp bằng trên sập và bắt đầu thêu.

Mẹ Quý nhìn nàng cẩn thận đi từng đường kim mũi chỉ, không dám lên tiếng quấy rầy, thậm chí vô thức nín thở. Phải công nhận, con dâu thứ ba ngồi trước khung thêu trông thật sự rất ra dáng.

Thêu một lúc, Tô Đan Hồng quên bẵng cả thời gian. Cô đang thêu bức tiên hạc mừng thọ. Hai giờ sau, đôi tiên hạc hiện ra sinh động như thật khiến Mẹ Quý ngẩn ngơ.

"Đan Hồng, con thật sự biết thêu ư? Thêu đẹp đến vậy sao?" Mẹ Quý nhìn đôi hạc, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên, ngắm đi ngắm lại từng con, vừa nhìn đã biết là phức tạp lắm rồi!

Bà cứ ngỡ con dâu nhà mình chẳng có tài cán gì, ai ngờ lại có bản lĩnh như vậy!

"Điều này cũng đâu có đáng gì đâu mẹ, con vẫn còn phải cố gắng hơn nữa. Việc học là cả đời mà." Tô Đan Hồng xoa xoa cổ, khiêm tốn đáp. Trong lòng Mẹ Quý cũng đồng tình với lời Tô Đan Hồng nói. Xem ra mấy ngày nay con dâu đã thật sự thay đổi, càng nhìn càng thấy thuận mắt hơn.

Mẹ Quý nán lại một lúc rồi liền nói: "Vậy con cứ làm tiếp đi, mẹ về trước đây."

"Dạ, con tiễn mẹ ạ!" Tô Đan Hồng nhanh chóng đứng dậy, sau đó tiễn Mẹ Quý ra đến cửa.

Về đến nhà, Mẹ Quý vẫn còn ngỡ ngàng. Giờ đây con dâu quá đỗi hiểu chuyện, trong thân hình mập mạp kia lại thấp thoáng bóng dáng của tiểu thư khuê các ư?

Bà trở về đúng lúc Ba Quý đang làm mộc. Ông vừa nhận đóng một cái tủ, đang làm đến ngăn tủ.

"Vợ thằng ba có thích cái khung thêu không?" Ba Quý liếc nhìn bạn già một cái, thấy vẻ mặt kia của bà liền hỏi.

Mẹ Quý hoàn hồn, cũng hăng hái, cười nói: "Ông không thể tưởng tượng được đâu, con dâu thứ ba giỏi lắm!" Mẹ Quý giơ ngón tay cái lên khen.

Ba Quý thấy bà hào hứng như vậy liền hỏi: "Thêu có ra hồn không?"

"Chứ còn gì nữa, ông không chứng kiến cái cảnh nó thêu hai con tiên hạc đâu, sống động như thật, chẳng khác nào vật sống! Từng đường kim mũi chỉ, tôi tận mắt nhìn nó thêu đấy!" Mẹ Quý nói.

Ba Quý gật gật đầu, tiếp tục công việc.

Mẹ Quý vẫn cứ nói: "Ông già, không chừng con dâu thứ ba nhà mình thật sự có thể dựa vào tài năng này mà kiếm tiền được đấy."

"Đó là chuyện của bọn trẻ, bà cũng đừng nhúng tay vào làm gì." Ba Quý nói với bà.

"Nhúng tay cái gì mà nhúng tay? Tôi muốn nhúng cũng không được!" Mẹ Quý tức giận nói. Bà cũng định xen vào, nhưng con dâu thứ ba nhà mình làm đẹp đến thế cơ mà. Kim chỉ nhiều màu quá chừng, từng đường kim mũi chỉ đều phức tạp, bà nhìn liền hoa cả mắt, nhìn cả một tiếng cũng chẳng học được gì.

Ba Quý lại vùi đầu vào công việc của mình. Mẹ Quý nghĩ ngợi một lát, rồi lại kể lại chuyện Tô Đan Hồng vừa tiễn bà ra cửa một lần nữa: "Ông nói xem, con dâu thứ ba hiện tại tính cách cũng thay đổi rồi ư?"

Nếu không phải vẫn là hình dáng đó, bà sẽ cho rằng có thứ gì nhập vào người nó mất thôi!

Ba Quý vẫn cúi đầu, chẳng thèm ngẩng lên nói: "Thay đổi tốt bà không hài lòng sao? Vợ chồng Kiến Quân sống êm ấm là được rồi, bà săm soi làm chi cho mệt?"

Mẹ Quý bĩu môi: "Làm gì có chuyện không ưng, tôi bằng lòng lắm chứ! Con dâu mà cứ đà này, đến lúc ở cữ tôi sẽ tự tay chăm sóc nó!"

Ba Quý đáp: "Bà mà chăm nó ở cữ, nhà thằng cả lại có lời ra tiếng vào với bà đấy. Lúc trước con dâu cả sinh cháu trai, bà cũng chẳng đụng tay đụng chân vào giúp đỡ."

"So làm sao được!" Mẹ Quý phản bác. "Thầy bói năm xưa đã nói, con dâu út mệnh đại phú đại quý, mai sau ắt sinh cho ta một đứa cháu đích tôn thành tài, làm sinh viên hẳn hoi!" Hiện giờ, Mẹ Quý bắt đầu tin sái cổ lời thầy bói phán ba năm trước.

Năm ấy, cũng vì tin lời đoán mệnh rằng cô con gái họ Tô mệnh cách cực tốt, bà mới không tiếc sính lễ mà cưới Tô Đan Hồng về cho Kiến Quân.

Nhưng cưới về lại là thứ của nợ gì không biết!

Ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, ròng rã ba năm trời, bà đều bị con dâu út chọc tức đến mức muốn chết. Nó keo kiệt, bủn xỉn, chẳng giống như lời thầy bói nói, rằng mai sau vợ chồng nó sẽ đón bà về ở cùng, hiếu kính phụng dưỡng.

Ba Quý lúc ấy cũng có nghe qua, những chuyện khác ông đều không để tâm, duy chỉ việc con dâu út có thể sinh được đứa cháu trai làm sinh viên thì ông động lòng thật.

Cả nhà họ Quý, chưa có ai là sinh viên cả. Thằng Tư đang dạy học ở thành phố Giang Thủy, năm đó cũng chỉ mới tốt nghiệp trung học phổ thông. Nếu có thể sinh được một đứa cháu sinh viên, cũng coi như tổ tiên được nở mày nở mặt. Người đang ở nhà thêu tranh tiên hạc – Tô Đan Hồng – vẫn chưa hay biết bản thân gánh trên vai kỳ vọng lớn lao ấy. Mấy ngày sau, cô đã hoàn thành bức tiên hạc thêu.

Trọng sinh về thập niên 80:trong gia cảnh khó khăn tôi cố gắng làm giàu

Chương 8