Nhưng lại bị Tiết thị quát lớn: “Các ngươi có phải đều đang chờ xem trò cười của ta đúng không, hả?”
Nha hoàn liên tục xưng không dám.
Tiết thị giận dữ sôi trào, gào thét vào mặt nha hoàn: “Cút ra ngoài cho ta! Không có lệnh của ta ai cũng không được vào, nếu ai dám vào, ta lập tức đánh c.h.ế.t nàng ta.”
Không ai được phép xem trò cười của nàng ta!
Nha hoàn sợ hãi vội vàng chạy ra ngoài, sau đó không ai dám vào nữa.
Và đợi đến khi Tiết thị đã tê liệt ngồi trên đất rất lâu, chuẩn bị đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra điều không đúng, eo của mình căn bản không thể dùng sức, không thể đứng dậy được.
Nàng ta không dám tin, thử vài lần, cuối cùng đều ngã ngồi xuống đất.
Cơn đau nhói ở thắt lưng dường như cũng không còn đau nữa, mà bắt đầu tê dại, mất cảm giác.
Tiết thị bị dọa cho giật mình, vội vàng gọi người, nhưng tất cả mọi người đều đã bị nàng ta đuổi đi, ngoài cửa nhất thời không có ai, nàng ta gọi hồi lâu cũng không ai vào.
Ngược lại càng ngày càng cảm thấy kiệt sức, rồi dần dần ngất đi.
…………
Tạ Tử Ngang đợi Lan Ngọc Nhi ở nơi đã hẹn, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, bên cạnh không một ai, vẫn không thấy Lan Ngọc Nhi đến.
Hơn nữa không chỉ có vậy, ngay cả số tiền bạc lớn mà hắn mang theo cũng biến mất không dấu vết.
Tạ Tử Ngang kinh hoàng xen lẫn sợ hãi, không biết ai đã lấy trộm tiền bạc của hắn.
Mà hắn cũng không dám báo quan, vạn nhất báo quan, cha mẫu thân hắn cũng sẽ biết chuyện hắn định tư thông với Lan Ngọc Nhi mà bỏ trốn.
Trên người không còn tiền bạc, suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn vẫn quyết định quay về trước.
Trở về phủ có thể sẽ bị cha hắn đánh một trận, nhưng ít nhất có ăn có uống, hơn nữa hắn cũng muốn quay về hỏi Lan Ngọc Nhi vì sao hôm qua không đến.
Tạ Tử Ngang cứng đầu quay trở về phủ, nhưng lại phát hiện không khí trong phủ vô cùng kỳ lạ.
Hỏi thăm một chút mới biết, Lan Ngọc Nhi đã chết, hơn nữa còn bị mẫu thân hắn hại chết.
Khoảnh khắc đó Tạ Tử Ngang chỉ cảm thấy đầu óóc vô cùng hỗn loạn.
Lan Ngọc Nhi sao có thể chết, trong bụng nàng ấy còn có hài tử của mình nữa mà.
Tạ Tử Ngang thậm chí còn chưa kịp đến Tạ Nam An xin tội mình đã tự tiện quay về kinh, trực tiếp giận dữ xông vào phòng Tiết thị.
Tiết thị tối qua nằm dưới đất cả đêm, sáng sớm mới được hạ nhân phát hiện và đưa lên giường, lúc này đang vô cùng yếu ớt.
Liền bị Tạ Tử Ngang xông vào một cách lỗ mãng như vậy.
“Hài nhi không ngờ mẫu thân lại độc ác đến thế!”