Ngoài ra, không còn phát hiện nào khác.
Tạ Vân Khê suy nghĩ một chút, gập bức thư lại, đưa lại cho tên sai dịch.
"Cứ theo lời nàng ta nói, gửi thư đi."
Sau khi tên sai dịch đi, Tạ Vân Khê vội vàng gọi Hạ Thu vào.
"Theo dõi chặt chẽ Quốc Cữu phủ."
Đợi khi mọi người đã đi hết, Tạ Vân Khê mới cẩn thận sắp xếp lại mọi chuyện trong đầu.
Chủ nhân hiện tại của Quốc Cữu phủ là Chu Hoằng Văn, cũng là đệ đệ của Hoàng hậu đương kim, và là cữu cữu của Thái tử.
Tạ Vân Khê dù là kiếp trước hay kiếp này, cũng chỉ gặp Hoàng hậu hai lần, một lần là chuyện Tiêu Quân Hành và Tạ Minh Ngọc, một lần là yến tiệc trong cung không lâu trước đây.
Chỉ là hai lần đó cũng không hiểu rõ nàng ta là người thế nào.
Nhưng người có thể nuôi dưỡng ra Thái tử Tiêu Quân Hành tâm ngoan thủ lạt như vậy, tuyệt đối sẽ không phải là kẻ yếu đuối.
Mà Chu Hoằng Văn trong khắp kinh thành thì hầu như ai cũng biết.
Người này là một kẻ tài năng tầm thường, không có chức quan chính thức nào, nhưng dựa vào danh xưng Quốc Cữu, hắn ta đã không ít lần làm chuyện bậy bạ ở kinh thành.
Ăn chơi trác táng, cờ b.ạ.c gái gú, cái gì cũng có, tiểu thiếp trong nhà cũng nạp vô số.
Trong số đó có các hoa khôi nổi tiếng kinh thành, hoặc những cô gái xinh đẹp hắn gặp trên phố liền cưỡng đoạt về nhà.
Hắn ta không kỵ gì cả, chỉ cần có chút nhan sắc lọt vào mắt hắn, dù đã có phu quân hay chưa, không có gì là hắn không chiếm được, chỉ xem hắn có muốn hay không.
Nghe nói người này tính tình cũng có phần tàn bạo, sau cửa hậu Quốc Cữu phủ thường xuyên có người thấy xác bị quấn trong chiếu bị kéo ra.
Vì có một người tỷ tỷ là Hoàng hậu, bách tính bình thường không làm gì được hắn ta, bách tính thường dân gặp phải chuyện như vậy, chỉ có thể cam chịu.
Nhưng Tiết thị làm sao có thể quen biết một người như Chu Hoằng Văn, còn có qua lại với hắn?
Hơn nữa, tính kỹ ra, thời gian Tiết thị muốn hãm hại mẫu thân là mười bốn năm trước, khi đó Thánh thượng đương kim còn chưa lên ngôi Hoàng vị, chỉ là Tề Vương.
Hoàng hậu khi đó cũng chỉ là Tề Vương phi, khi đó Chu gia không quyền thế ngút trời như bây giờ.
Chu Hoằng Văn cũng sẽ không phóng túng như hiện tại.
Trong lòng Tạ Vân Khê lại có một suy đoán khác, liệu người quen biết Tiết thị thực ra là Hoàng hậu, chứ không phải Chu Hoằng Văn?
Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán, không thể hoàn toàn chắc chắn, mọi chuyện vẫn phải xem tình hình theo dõi của Hạ Thu.
Tạ Vân Khê nhất thời cũng không vội, dù sao bao nhiêu năm đều đã chờ đợi được rồi, đợi thêm một lát nữa cũng không sao.
Thế nhưng Hạ Thu ở Quốc Cữu phủ đã canh giữ ba ngày mà không có chút tin tức nào.
Về phía Đại Lý Tự, phán quyết của Tiết thị đã được công bố.
Tiết thị g.i.ế.c người hại mạng, bị người tố cáo, bị phán lưu đày Lĩnh Nam.
Tốc độ phán quyết nhanh hơn nhiều so với dự đoán của Tạ Vân Khê, nhưng phán quyết này lại khiến Tạ Vân Khê có chút nghi hoặc.
Tiết thị g.i.ế.c người hại mạng, không phải nên bị phán c.h.é.m đầu các loại tử hình sao? Vậy mà vẫn còn có mạng.
Phán quyết của Tiết thị đã ra, Quốc Cữu phủ bên kia tiếp tục theo dõi cũng không còn ý nghĩa gì, Tạ Vân Khê gọi Hạ Thu trở về.
Tiếp đó phái hắn đi hỏi Trương Dương Hạo rốt cuộc là nguyên nhân gì.
Nhưng không ngờ Hạ Thu cũng không thăm dò ra được.
"Trương đại nhân nói Đại Lý Tự bên đó cũng có điều luật riêng, một số chuyện không thể tùy tiện tiết lộ."
Trương Dương Hạo bên đó không hỏi được, Tạ Vân Khê liền nghĩ đến việc hỏi Tiêu Quân Lạc.
Không ngờ lại bị Hạ Thu nhìn thấu ngay, "Thuộc hạ khuyên tiểu thư cũng đừng đi hỏi Vương gia, Trương đại nhân tuy nói là người của Vương gia, nhưng theo sự hiểu biết của thuộc hạ về Trương đại nhân, nếu hắn đã nói không thể nói, thì bên Vương gia cũng không thể biết được, tiểu thư hỏi cũng vô ích."