Giả Tạ Vân Khê bất giác nắm chặt hai tay: “Ta… ta là vì mới biết Hầu phủ tìm được con gái, liền biết nàng ấy là giả, nên vội vàng chạy về.”
Hạ Đông tiếp tục truy vấn không ngừng: “Vậy còn trước đó thì sao? Ngươi đã nhớ rõ ràng những chuyện nhỏ nhặt từ thuở thơ ấu như vậy, nhiều năm như vậy Hầu phủ vẫn luôn tìm kiếm con gái thất lạc, tại sao ngươi không trở về!”
“Ta… ta …” Giả Tạ Vân Khê rõ ràng đã có chút hoảng loạn: “Ta là vì… vì không nỡ rời bỏ cha mẫu thân nuôi.”
Tạ Nam An thấy nàng ấp úng, liền cảm thấy có điều chẳng lành.
Để không khiến kế hoạch lộ ra sơ hở, Tạ Nam An vội vàng lên tiếng nói: “Thôi được rồi, bây giờ nói những điều này đều chẳng có ý nghĩa gì nữa. Hơn nữa hôm nay là đại hôn của Điện hạ, các ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ làm lỡ giờ lành, Bệ hạ bên kia biết được sẽ giáng tội đó.”
Tiếp đó hắn đặt ánh mắt lên người Tiêu Quân Lạc, nói: “Điện hạ, ta lại có một phương pháp, có thể nhanh chóng phân biệt ai là thật, ai là giả.”
Tiêu Quân Lạc có chút nghi hoặc nhìn Tạ Nam An, lại lén lút liếc nhìn qua người Tạ Vân Khê.
Tạ Nam An này rõ ràng có âm mưu gì đó, hắn và giả Tạ Vân Khê vừa nhìn đã biết là thông đồng từ trước.
Chỉ cần Tạ Vân Khê nói một câu, cho dù nàng là giả, hôm nay hắn cũng có thể làm được việc phi nàng không cưới, khiến Tạ Nam An và kẻ mạo danh kia công cốc.
Nào ngờ, Tạ Vân Khê lại hướng về phía hắn gật đầu.
Tiêu Quân Lạc không thể làm khác, chỉ đành gật đầu với Tạ Nam An.
Giả Tạ Vân Khê thấy có sơ hở liền vội vàng chui vào: “Vân Khê mọi chuyện đều nghe lời phụ thân, phụ thân nói sao, Vân Khê làm vậy.”
Tạ Nam An nói: “Được, phương pháp của ta chính là tích huyết nhận thân. Chỉ cần m.á.u của ngươi và ta hòa vào nhau, vậy ngươi chính là con gái của ta.”
Vừa nói, hắn liền vội vàng sai người đi chuẩn bị đồ.
Chờ đến khi hạ nhân bưng một cái chậu lại, Tạ Nam An liền rạch rách đầu ngón tay mình, nhỏ m.á.u vào trong nước sạch.
Giả Tạ Vân Khê cũng không chút do dự nhỏ m.á.u đầu ngón tay mình vào.
Khoảnh khắc m.á.u nhỏ vào nước, mọi người đều vươn dài cổ, nhìn vào trong chậu, đều muốn xem hai giọt m.á.u có thể hòa vào nhau không.
Chỉ có Tạ Vân Khê mang vẻ như không hề liên quan đến mình, khóe môi còn vương ý cười châm biếm.
Bởi vì nàng cho dù không cần nhìn, trong lòng cũng đã sớm có đáp án.