Tạ Vân Khê mắt thấy Hàn Nương trước mặt bao nhiêu người mà thừa nhận năm đó chính bà ta đã bắt cóc mình, cuối cùng cũng nở một nụ cười.
“Nói như vậy, bà thừa nhận năm đó chính bà đã bắt cóc ta?”
Hàn Nương chỉ có một đứa con gái duy nhất này, còn trông mong Tạ Nam An nhận nàng ta về, giờ khắc này làm sao cũng không thể để con gái mình dính líu vào chuyện này.
Bà ta vội vàng đồng ý ngay, “Phải, đều là do một tay ta làm, ngươi thả con gái ta ra.”
Bà ta cứ nghĩ người của quan phủ là do Tạ Vân Khê gọi đến.
Bởi vì trước đó có người đặc biệt đến báo tin cho bà ta, nói rằng Tạ Vân Khê muốn bắt con gái bà ta đi, còn đổ tội danh bắt cóc nàng năm đó lên người Xuân Đào.
Bà ta có thể nhận tội này, nhưng con gái bà ta thì không.
Nếu bà ta bị bắt đi, còn Xuân Đào được vào Hầu phủ, trở thành con gái Hầu phủ, nhất định sẽ tìm cách cứu bà ta.
Nhưng nếu Xuân Đào nhận tội này mà vào đại lao, bà ta rất rõ Tạ Nam An là hạng người như thế nào, vì danh tiếng Hầu phủ nhất định sẽ tìm mọi cách để phủi sạch quan hệ.
Mà Tạ Vân Khê muốn Hàn Nương làm như vậy.
Nàng thấy Hàn Nương vội vàng giải thích với mình, cười nói: “Ta nghĩ bà đã lầm rồi, bây giờ người muốn bắt Xuân Đào đi không phải là ta, mà là hắn.”
Tạ Vân Khê chỉ vào Tạ Nam An.
Hàn Nương không thể tin được nhìn về phía Tạ Nam An, “Là ngươi muốn cho người bắt Xuân Đào vào tù sao?”
Tạ Nam An lúc này cũng đã hiểu ra phần nào, hắn muốn bày kế hãm hại Tạ Vân Khê không thành, trái lại còn bị nàng chơi lại.
Nếu Hàn Nương làm ầm ĩ ở đây, vậy thì mới thực sự mất mặt.
Nhưng có vài điều lại không tiện nói rõ, hắn chỉ có thể nửa vời nhắc nhở: “Nàng ta làm loạn trước cửa Hầu phủ ta, ta chẳng qua là phái người đến thôi, bà đã là mẫu thân nàng ta thì đừng có đi theo mà làm loạn nữa.”
Hàn Nương lại chẳng hề nghe ra ý tứ trong lời hắn, bà ta chỉ biết Tạ Nam An đã thừa nhận, thừa nhận đã phái người đến bắt Xuân Đào.
Bà ta lập tức cảm thấy, là Tạ Nam An muốn vứt bỏ đứa con gái này.
Ngọn lửa tích tụ bao năm trong lòng, cuối cùng cũng không nhịn được mà bùng phát.
Hàn Nương chợt lấy lại sức, bà ta mạnh mẽ xông đến trước mặt Tạ Nam An, trong khi mọi người đều không chú ý, tát thật mạnh vào mặt hắn một cái.
Tạ Nam An suýt nữa bị tát đến đứng không vững, tai ù đi.
Tạ Nam An cảm thấy đây quả là nỗi sỉ nhục của hắn, lại bị một phụ nhân tát giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt bao nhiêu người như vậy.