Tạ Vân Khê không nhìn nàng ta nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Hoàng thị đang đợi ngoài sân, thấy nàng bước ra liền nói: “Mấy ngày trước, đại phu đến khám, lão phu nhân vốn đã lớn tuổi, giờ lại gặp biến cố, chịu kích động, thêm vào gần đây trời trở lạnh, e rằng người sẽ không qua khỏi.”
Tạ Vân Khê vốn biết y thuật, vừa nhìn thấy lão phu nhân nàng đã thấy hai mắt lão phu nhân thâm đen, đây là điềm báo thời gian không còn nhiều.
Nhưng, một cái c.h.ế.t như vậy, đối với nàng mà nói không phải là trừng phạt, mà là ban thưởng.
Điều này quá dễ dàng cho nàng ta rồi.
Tạ Vân Khê nói: “Tìm đại phu giỏi nhất, dùng thuốc tốt nhất, nhất định phải để đại phu chữa khỏi chứng si ngốc của lão phu nhân.”
Hoàng thị nghe Tạ Vân Khê nói vậy, còn tưởng mình nghe nhầm.
Nàng ta vào phủ còn sớm hơn Tạ Vân Khê, hơn ai hết nàng ta biết lão phu nhân là người tâm địa độc ác hơn cả Tiết thị.
“Đại tiểu thư nói thật sao?”
Hoàng thị không chắc chắn, hỏi lại một lần nữa.
Tạ Vân Khê gật đầu, “ Đúng vậy, cứ làm như thế. Đợi đến khi đại phu chữa khỏi chứng si ngốc của nàng ta, đến lúc đó hãy nói cho nàng ta biết con trai, cháu trai, cháu gái của nàng ta đều đã không còn.”
Đây mới là sự trừng phạt tốt nhất dành cho nàng ta.
Hoàng thị vừa nghe tức thì kinh hãi, nàng ta liền nói mà, Tạ Vân Khê sao có thể dễ dàng buông tha lão phu nhân như vậy.
Lần trở về này chỉ là đi cho có lệ, nhưng nếu rời đi quá sớm e rằng sẽ bị người đời chê bai, Tạ Vân Khê liền ở lại phủ thêm một lúc, dùng bữa trưa xong đến khi trời tối mới lên xe ngựa trở về.
Trước khi đi, Hoàng thị cũng đã kể lại tình hình của Tạ Minh Ngọc cho Tạ Vân Khê nghe.
“Không ngờ Thái tử lại là người bạc tình bạc nghĩa như vậy, nhưng ta đã theo lời ngươi nói, đuổi nàng ta đi rồi, cuối cùng nghe nói nàng ta vào Quốc cữu phủ, sau đó thì không thấy ra nữa.”
Tạ Vân Khê đối với kết cục của Tạ Minh Ngọc đã có vài phần dự đoán.
“Nàng ta tội đáng phải chịu.”
Hoàng thị trong lòng cũng rất hả hê, khi Tạ Minh Ngọc còn ở phủ đã không ít lần cùng người khác ức h.i.ế.p nàng ta, coi thường nàng ta.
Giờ đây những kẻ từng coi thường, ức h.i.ế.p nàng ta đều đã chết, còn nàng ta thì trở thành người đứng đầu toàn bộ Hầu phủ.
Hoàng thị đối với Tạ Vân Khê tràn đầy lòng biết ơn, nàng ta có được ngày hôm nay đều nhờ Tạ Vân Khê.
“Sau này Đại tiểu thư có bất cứ dặn dò nào đều có thể phái người đến nói một tiếng.”
Tạ Vân Khê nhìn sâu vào Hoàng thị, “Sau này ngươi chính là người đứng đầu toàn bộ Hầu phủ, tẩu tẩu.”