Hoàng đế lại nói một lúc, cuối cùng nói: “Chuyện này không thoát khỏi liên quan đến nàng, nàng thân là quốc mẫu, dung túng người nhà mẫu tộc làm ra những chuyện như vậy, nàng không thể chối bỏ trách nhiệm, kể từ hôm nay cấm túc, không có chiếu chỉ không được ra ngoài.”
Hoàng hậu giật mình, nhưng sự việc đã đến nước này, bị cấm túc đã là hình phạt nhẹ nhất đối với nàng ta, không dám nói thêm lời nào.
Hoàng hậu vốn tưởng rằng chỉ là cấm túc, đợi đến khi sự việc lắng xuống thì sẽ ổn.
Kết quả chưa đợi bao lâu, tất cả cung nhân canh giữ trong tẩm điện của nàng ta đều đã đổi một lượt, đều là những gương mặt xa lạ, những người thường xuyên hầu hạ bên cạnh nàng ta đều không thấy đâu nữa.
Hoàng hậu lúc này mới bắt đầu lo lắng.
Tin tức bên ngoài nàng ta không hề hay biết, luôn cảm thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng.
Và sự việc quả thực bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn.
Chu Hoằng Văn bị giam trong đại lao vốn dĩ phải bị xử tử ngay lập tức, nhưng vào phút cuối, y lại khai ra Hoàng hậu.
Phần lớn số tiền hối lộ nhận được đều vào túi Hoàng hậu, việc chiếm đoạt ruộng đất tốt cũng là do Hoàng hậu ra lệnh.
Chu Hoằng Văn ngày ngày bị tra tấn dã man trong ngục, đã sớm không chịu nổi nữa, nhưng Thái tử và Hoàng hậu lại mãi không đến cứu y, giờ đây mới biết y đã bị phán tử hình.
Liền cho rằng Hoàng hậu và Thái tử đã từ bỏ mình, để bảo toàn mạng sống, y đành phải khai ra tất cả mọi chuyện.
Những lời khai của Chu Hoằng Văn nhanh chóng được trình lên Ngự tiền, Hoàng đế xem xong liền đến cung của Hoàng hậu.
Nghe nói khi rời đi, Hoàng hậu quỳ dưới đất dáng vẻ thê thảm, khóc lóc van xin, nhưng Hoàng đế lại không quay đầu lại mà bỏ đi.
Ngày hôm sau, chiếu chỉ phế hậu còn chưa ban xuống, cung nhân đã đến báo, Hoàng hậu đêm qua đã tự vẫn.
Nàng ta sợ rằng chuyện này cuối cùng sẽ liên lụy đến Tiêu Quân Hành, cho nên cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dùng cái c.h.ế.t của mình để bảo toàn Thái tử.
Hoàng hậu đã chết, còn Thái tử thì đang trên đường trở về.
Một ngày trước khi sự việc xảy ra, Thái tử vì danh tiếng của mình gần đây ngày càng cao, liền muốn thể hiện một chút, để nhiều người biết đến hơn, nên đã tự mình dẫn người đến Biện Châu diệt phỉ.
Chuyện này vốn dĩ không cần y đi, nhưng y kiên quyết muốn đi, cho rằng có thể làm hình ảnh của mình trong lòng bách tính tốt hơn, nên đã đi.
Mà việc diệt phỉ cũng không phải là chuyện một hai ngày.
Y bị kẹt lại ở đó, tạm thời không thể quay về, còn bên này chuyện của Chu Hoằng Văn lại phát triển cực kỳ nhanh.
Đợi đến khi y diệt phỉ xong, vội vã quay về, người còn chưa đến kinh thành, tin tức Hoàng hậu tự vẫn đã truyền đến tai.
Tiêu Quân Hành hoàn toàn sững sờ.