Trong lao ngục âm u tăm tối, nhưng vừa ra khỏi phòng giam, ánh dương lại ấm áp, dịu dàng, dần xua đi màn u ám trong lòng Tạ Vân Khê.
Tiêu Quân Lạc vẫn đang đợi ở trà lâu, Tạ Vân Khê lên mã xa, quay về theo đường cũ.
Khi về đến phòng, Từ Cẩm Tâm đã nhàn nhã dạo chơi bên ngoài trở về, trên bàn bày đầy chiến lợi phẩm của nàng.
Thấy Tạ Vân Khê bước vào, nàng ta vui vẻ vẫy tay gọi.
“Tẩu tẩu mau tới đây, ta mua rất nhiều món ngon, nếu tẩu tẩu không đến, ta sẽ ăn hết sạch đấy.”
Tạ Vân Khê đến bên bàn ngồi xuống, chỉ thấy trên bàn bày đầy đủ các loại đồ ăn vặt nhỏ: đồ kho, bánh ngọt, hạt dưa, kẹo, thứ gì cũng có, còn nàng ta thì đang ăn rất vui vẻ.
Thịnh tình khó chối từ, Tạ Vân Khê bèn cùng nàng ta ăn một lúc.
Chớp mắt, thời gian cũng đã không còn sớm, mọi người chuẩn bị đứng dậy rời đi, Từ Cẩm Tâm vẫn còn chút luyến tiếc.
“Trời vẫn chưa tối mà.”
Nhưng dưới ánh mắt của Tiêu Quân Lạc, đành phải ngoan ngoãn về nhà.
Vị trí phủ Trường công chúa gần nhất, vậy nên Tiêu Quân Lạc đưa Từ Cẩm Tâm về trước.
Tiểu nha đầu khi xuống mã xa, vẫn trưng ra vẻ không tình nguyện.
“Tẩu tẩu, đợi lần sau ta rảnh rỗi sẽ đến tìm tẩu tẩu chơi nha.”
“Được thôi.”
Tiễn Từ Cẩm Tâm đi, trong mã xa chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tạ Vân Khê nghĩ đến việc hôm nay nhờ có Tiêu Quân Lạc, lại trịnh trọng tạ ơn chàng.
“Hôm nay nhờ có Vương gia.”
Tiêu Quân Lạc khẽ gật đầu, “Sau này có chuyện như vậy, ngươi cứ việc sai Hạ Đông đi làm.”
Bên cạnh Tiêu Quân Lạc có Tứ đại ám vệ, ai nấy đều năng lực phi phàm, chuyện như vậy, nếu nằm trong khả năng của bọn họ hoàn toàn có thể trực tiếp làm.
“À phải rồi, hậu nhật lại đến ngày xem chân cho Vương gia rồi, đến lúc đó ta sẽ đến đúng giờ.”
Tiêu Quân Lạc gật đầu.
Chỉ trong lúc nói chuyện đã đến cửa Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Tạ Vân Khê xuống mã xa, bước vào trong phủ.
Còn Tiêu Quân Lạc thì quay đầu ngựa đi về.
Đợi Tạ Vân Khê vừa đi, trong mã xa trống rỗng, Hạ Thu thoắt cái chui vào trong mã xa.
Trong mã xa, Tiêu Quân Lạc đang nhắm mắt dưỡng thần, Hạ Thu thuật lại đơn giản chuyện ngày hôm nay với chàng.
“Vương gia, Tạ Đại tiểu thư hình như đang thông qua Ma ma Khổng để điều tra sự thật về cái c.h.ế.t của nương thân nàng.”
Hắn lúc đó đứng xa, cũng không dám nghe nhiều.
Tiêu Quân Lạc nghe xong khẽ ừ một tiếng.
Nghĩ một lát lại nói: “Ngươi truyền lời cho Hạ Đông, bảo hắn trong chuyện này cứ việc ra tay giúp nàng, không cần có bất cứ e ngại nào, nếu gặp phải khó khăn, có thể trực tiếp về Vương phủ tìm ta.”
Mặc dù lời này chàng đã nói với Tạ Vân Khê rồi, nhưng Tiêu Quân Lạc qua thời gian tiếp xúc với nàng, cảm thấy nàng là người cực kỳ độc lập, kiên cường, có sức chịu đựng, chưa đến vạn bất đắc dĩ sẽ không mở lời cầu cứu chàng.
Hạ Thu nghe Vương gia nhà mình nói vậy, trong chớp mắt lại kinh ngạc.
“Vương gia, thuộc hạ sao lại thấy gần đây người đối với Tạ Đại tiểu thư có vẻ hơi khác lạ?”
Hạ Thu còn nhớ rõ ban đầu Vương gia nhà hắn vô cùng cảnh giác và bài xích Tạ Đại tiểu thư, sau đó còn bảo hắn đến thôn làng nơi Tạ Đại tiểu thư từng sống để điều tra một phen.
Mặc dù kết quả điều tra cuối cùng là Tạ Đại tiểu thư không có gì đáng nghi, nhưng Vương gia nhà hắn cũng không như bây giờ?
Chẳng lẽ Vương gia nhà hắn chuẩn bị khai khiếu rồi? Nhận ra đây sẽ là Vương phi tương lai của mình, muốn đối xử tốt với người ta hơn chăng?
Hạ Thu còn đang miên man suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, thứ nhận lại được lại là một tiếng lạnh lùng của Tiêu Quân Lạc.
“Đa sự!”
Hạ Thu bèn vội vàng im bặt.
Bên này, Tạ Vân Khê trở về Xuân Hạc viện, hôm nay ra ngoài hơn nửa ngày, tình hình trong phủ vẫn chưa biết được, Lục Liễu bèn ra ngoài dò la một phen.
Chẳng mấy chốc đã trở vào nói: “Nghe nói Hầu gia sau khi từ ngoài về đã nổi trận lôi đình, rồi còn đặc biệt đi tìm thái y đến xem bệnh cho phu nhân, nhưng hình như kết quả chẩn đoán không khác mấy so với vị đại phu trước đó, phu nhân ít nhất phải hai ngày nữa mới tỉnh lại, sau đó lão gia liền đến viện của Lan di nương.”
Nghe lời của Lục Liễu, Tạ Vân Khê đoán rằng Tạ Nam An hẳn là ở Đại Lý Tự không gặp được Ma ma Khổng, bèn nghĩ đến việc đợi Tiết thị tỉnh lại, muốn nghe nàng ta tự miệng nói ra.
Nói cho cùng, Tạ Nam An vẫn thà tin Ma ma Khổng, chứ không tin nàng.
Nhưng đã vô ích rồi, toàn bộ một đại gia đình Tạ phủ này có bộ mặt thế nào, nàng đã sớm nhìn thấy rõ ràng.
“Tiểu thư, người nói Hầu gia có phải vẫn đang nghi ngờ người không? Vạn nhất phu nhân thật sự tỉnh lại rồi chỉ điểm người …”
Lục Liễu ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Tạ Vân Khê lập tức hiểu ra những lo lắng của Lục Liễu.
E rằng nàng ta sợ sau khi Tiết thị tỉnh lại, người đầu tiên muốn tính sổ sẽ là nàng ta, dù sao lúc đó là nàng sai Lục Liễu lừa Tiết thị đi.
Bèn cất tiếng an ủi: “Ngươi cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý thỏa đáng, sẽ không liên lụy đến ngươi đâu.”
Lục Liễu nghe nàng nói vậy, lại vội vàng nói: “Tiểu thư đừng hiểu lầm, nô tỳ không phải lo lắng cho mình, hơn nữa, có thể làm chuyện này cho tiểu thư, cũng là nô tỳ tự nguyện.”
“Ta biết, chuyện này ta sẽ nhanh chóng kết thúc nó, ngươi và người nhà của ngươi sẽ không sao đâu.”
Câu nói này, không hiểu sao lại khiến Lục Liễu cảm thấy yên lòng.
Lục Liễu thực ra không lo lắng cho bản thân, nàng ta chỉ hơi lo Tiết thị tỉnh lại sẽ ra tay với người nhà của nàng.
…………
Biết Tạ Nam An có ý định đợi Tiết thị tỉnh lại, Tạ Vân Khê không khỏi lại nghĩ đến những lời của Ma ma Khổng.
Nàng thật sự hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t Tiết thị ngay bây giờ, nhưng vẫn chưa được, những tội ác nàng ta đã gây ra, không thể để nàng ta dễ dàng thoát tội như vậy.
Nàng phải khiến Tiết thị chịu đựng hình phạt đau đớn hơn thế nữa.
Tạ Vân Khê nghĩ đến lời của Ma ma Khổng, liền vội vàng gọi Hạ Đông đến.
“Ngươi có thể giúp ta đến Tương huyện tìm một người không? Nàng ta tên Băng Tuyết, khoảng mười bốn năm trước từ Vĩnh Ninh Hầu phủ về lại quê nhà Tương huyện.”
Tương huyện cách Kinh thành không xa, khoảng ba ngày là có thể đến, nếu cưỡi ngựa thì còn nhanh hơn chút.
Hạ Đông nghe xong lời dặn dò của Tạ Vân Khê, lại nghĩ đến lời dặn của Vương gia nhà mình, liền vội vàng đồng ý.
“Cô nương cứ yên tâm, thuộc hạ cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Tạ Vân Khê nói: “Đa tạ ngươi.”
Hạ Đông lại nói: “Tiểu thư đừng vội tạ ta, chuyện tìm người này chắc không khó, vừa hay bên đó cũng có người của chúng ta, ta sẽ dùng chim bồ câu đưa thư trước một phong, bảo bọn họ giúp tìm người.”
“Thuộc hạ còn phải bảo vệ tiểu thư nữa chứ.”
Nếu hắn đi rồi, vạn nhất có chuyện gì xảy ra, Vương gia nhất định sẽ tính sổ với hắn.
Tạ Vân Khê vừa nghe hắn nói vậy, trong lòng cũng yên tâm không ít, nếu không phải vì thực sự muốn làm rõ chuyện năm đó, nàng cũng không muốn vào thời điểm then chốt này để Hạ Đông rời đi.
Tạ Vân Khê trong khoảnh khắc này có cảm giác thiếu một người bên cạnh biết võ công.
Hạ Đông tuy võ công giỏi, nhưng dù sao cũng là người của Tiêu Quân Lạc, sớm muộn gì cũng có ngày phải trở về.
Nhưng chuyện này phải từ từ tìm, muốn tìm một người trung thành đáng tin cậy, lại còn biết võ công thực sự quá khó.
Dặn dò xong những việc này, Tạ Vân Khê thay y phục, chuẩn bị đến phòng của Tiết thị dạo một chuyến, dù sao thì việc làm bộ làm tịch cũng vẫn phải làm.
---