Tiêu Quân Lạc vội vàng cảm ơn.
Đợi đến khi Ôn lão gia tử rời đi, hai người lại có cảm giác như trút được gánh nặng.
Tiêu Quân Lạc cũng cảm thấy mình hôm nay có chút kỳ lạ, theo lý mà nói y cũng đã từng trải qua những trường hợp lớn, nhưng hôm nay lại đặc biệt cẩn thận, thậm chí còn cảm thấy có một loại áp lực, cho đến khi Ôn lão gia tử biến mất, cảm giác này mới theo đó mà tan biến.
Lão gia tử vừa đi, sự thân mật giả tạo lúc trước của Tạ Vân Khê cũng không dám duy trì nữa, sợ làm mạo phạm Tiêu Quân Lạc.
“Vậy ta xin phép đi trước.”
Tiêu Quân Lạc mở lời.
Tạ Vân Khê sững sờ: “Điện hạ?”
Y đây là đã nhận ra mình đang nói dối rồi sao?
“Chẳng lẽ vừa rồi nàng không phải cố ý nói vậy để đối phó với ngoại công sao?”
Tiêu Quân Lạc nhìn nàng.
Không hiểu sao, khoảnh khắc chạm phải ánh mắt của Tiêu Quân Lạc, Tạ Vân Khê đột nhiên có cảm giác xấu hổ.
“Xin lỗi, Điện hạ.”
Cả hai đều hiểu ý của câu nói này.
Tuy nhiên, Tiêu Quân Lạc lại bật cười, nụ cười ấy ôn hòa, trong ánh mắt dường như chứa đựng một dòng suối trong vắt.
Theo lý mà nói, một người như y, trải qua những biến cố lớn trong đời, từ đỉnh cao rơi xuống đáy vực, không nên có vẻ thuần khiết như vậy, nhưng Tạ Vân Khê vẫn nhìn thấy được.
Nàng không khỏi ngẩn người.
Y nói: “Ta hiểu mà, nàng muốn ngoại công của nàng yên tâm, dù sao bất kỳ bậc cha mẫu thân nào yêu thương con cái khi con gái họ gả cho một người như ta cũng sẽ có những lo lắng như vậy, ta rất hiểu.”
Tạ Vân Khê sợ Tiêu Quân Lạc hiểu lầm, vội vàng giải thích một cách lo lắng: “Điện hạ, ta không có ý đó, Điện hạ rất tốt, tốt hơn rất nhiều nam nhân mà ta từng gặp, ta cũng rất vui lòng gả cho Điện hạ…”
Tạ Vân Khê sốt ruột giải thích, sợ Tiêu Quân Lạc sẽ vì thế mà tức giận hay trong lòng khó chịu cảm thấy mình coi thường y, nào ngờ càng nói càng có vẻ như đang tỏ tình.
Đến cả các hạ nhân đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà che miệng cười trộm, Tạ Vân Khê lúc này mới vội vàng ngậm miệng.
Tiêu Quân Lạc cũng bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc, vẻ mặt có chút không tự nhiên.
Tạ Vân Khê sợ y hiểu lầm, vội vàng lại giải thích: “Ta… ta không có ý đó…”
Nhưng những lời nói ra, dường như nói thế nào cũng đều sai cả.
Các hạ nhân bên cạnh cười nín càng nghiêm trọng hơn, Tạ Vân Khê nhất thời có cảm giác nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
May mắn thay, Tiêu Quân Lạc kịp thời điều chỉnh cảm xúc.
“Ta hiểu mà, ta không nghĩ gì nhiều, ta chỉ có chút ngưỡng mộ, có được người thân quan tâm nàng như vậy.”
Y đây là đã hiểu cái gì? Không nghĩ nhiều cái gì?
Là vế trước hay vế sau? Hay là cả hai đều đã hiểu?
Nhưng khi nàng còn đang do dự, Tiêu Quân Lạc đã đi xa rồi.
Tạ Vân Khê cũng không nghĩ nhiều nữa, nghĩ đến Băng Tuyết vừa được đưa đến, nàng giờ phút này nóng lòng muốn gặp nàng ta một lần.
Băng Tuyết sau khi vào phủ đã được đưa đến viện của Tạ Vân Khê, Hạ Đông đích thân trông coi nàng ta.
Và khi Tạ Vân Khê xuất hiện trước mặt nàng ta, nàng ta dường như đã sớm đoán được sẽ có ngày này, trên mặt không có chút vẻ hoảng sợ nào.
“Ngài chính là Đại tiểu thư phải không?”
“Ngươi nhận ra ta sao?”
“Ngài với… với phu nhân quá giống nhau.”
Tạ Vân Khê lạnh lùng cười một tiếng: “Nếu ngươi đã biết thân phận của ta, vậy thì hãy kể hết những gì ngươi biết đi.”
Thân mình Băng Tuyết không nhịn được mà rụt lại.