Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 56: Quán net

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

"Quán net này muốn bán?"

Trần Phàm quay đầu, trên cột tường bên cạnh, quả nhiên dán một tờ thông báo.

Tò mò đi tới nhìn, nội dung bên trên rất đơn giản.

Vì ông chủ cần tiền gấp nên quyết định sang nhượng quán net với giá thấp. Khách hàng có nhu cầu xin liên hệ với ông chủ.

Bên dưới còn để lại một phương thức liên hệ.

Trần Phàm có chút khó hiểu, theo tình hình hiện tại, mấy năm nay mở quán net chẳng khác nào có một cây hái ra tiền.

Đặc biệt là hai năm nữa, đợi các game online như "MU Online", "Truyền Kỳ", "World of Warcraft" ra mắt, lúc đó quán net sẽ nghênh đón một đợt cao trào thật sự.

Về cơ bản, những năm đó mở quán net đều phát tài.

Lúc này mà chọn chuyển nhượng quán net, tuyệt đối là một lựa chọn không sáng suốt.

Lẽ nào ông chủ thật sự gặp khó khăn về kinh tế?

Trên đường về trường, Trần Phàm luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Ann đang nghĩ, nếu mình thuê lại quán net này thì sao?

Vốn dĩ trong kế hoạch kinh doanh của anh không có lựa chọn này.

Nhưng hiện tại, việc sang nhượng trang web vẫn chưa có người mua thích hợp.

Anh không thể cứ mãi chờ đợi, phải tìm một dự án kiếm tiền.

Mở một tiệm net, xem ra cũng là một lựa chọn không tồi.

Đương nhiên, tiền đề là anh phải có đủ vốn để mua lại tiệm net.

Hiện tại tổng tài sản của anh chỉ có hơn năm vạn, chắc chắn là không đủ.

Nhưng Trần Phàm rất tò mò, không biết ông chủ định ra giá bao nhiêu để sang nhượng.

Càng nghĩ càng tò mò, ngay cả khi tắt đèn nằm trên giường, ý nghĩ này vẫn không ngừng hiện lên.

Ngày hôm sau, Trần Phàm một mình lén lút đến tiệm net Địa Cầu Thôn.

Tìm đến quầy lễ tân: " Tôi muốn gặp ông chủ của các cô."

Cô lễ tân ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Phàm.

"Cậu tìm ông chủ chúng tôi có việc gì?"

Trần Phàm chỉ tay vào thông báo ở cửa.

"Không phải ông chủ của các cô muốn sang nhượng tiệm net này sao? Tôi muốn hỏi thử."

Cô lễ tân có chút bất ngờ, đánh giá Trần Phàm từ trên xuống dưới.

"Anh là sinh viên à?"

Trần Phàm cười.

"Ai quy định học sinh thì không được mua?"

Nhân viên lễ tân ngẩn người một chút, "Anh chờ một lát."

Nói xong cầm điện thoại bàn trước mặt lên gọi một số.

Nói vài câu với đầu dây bên kia.

"Ông chủ không có ở cửa hàng, đang có việc bên ngoài."

“Ông ấy nói nếu anh thực sự có hứng thú thì một tiếng nữa đến Tố Niên Cẩm Thời, ông chủ chúng tôi sẽ gặp mặt nói chuyện với anh ở đó."

Trần Phàm hỏi: "Tố Niên Cẩm Thời là quán cà phê ở đường Tây Nhị phải không?"

" Đúng vậy."

"Được, tôi biết rồi. Cảm ơn."

Từ quán net đi ra, Trần Phàm lại liếc nhìn thông báo trước cửa, sau đó đi ra đường lớn, ánh mắt đánh giá dãy nhà mặt phố trước mặt.

Tối qua suy nghĩ cả đêm, Trần Phàm càng nghĩ càng thấy chuyện này có thể làm được.

Theo ký ức kiếp trước, Trần Phàm nhớ rõ dãy cửa hàng mặt phố này hai năm sau sẽ bị dỡ bỏ vì quy hoạch đô thị.

Đến lúc đó, nơi này sẽ xây một con phố văn hóa thương mại phồn hoa.

Vì nằm sát cạnh Đại học Vân Hải, giá cửa hàng ở con phố này chỉ có tăng chứ không giảm.

Mình có ưu thế của người biết trước.

Nếu có thể mua lại quán net này, dĩ nhiên, mục tiêu của Trần Phàm không phải bản thân nó.

Mà là gian thương phố nơi nó ở.

Mua lại rồi tiếp tục kinh doanh thêm hai năm, đợi đến khi giải tỏa sẽ nghiễm nhiên có một khoản đền bù.

Đến lúc đó số tiền kiếm được chắc chắn sẽ gấp nhiều lần so với số vốn đầu tư ban đầu.

Thương vụ này tuyệt đối có lời.

Vấn đề duy nhất hiện tại là ông chủ Địa Cầu Thôn định sang nhượng với giá bao nhiêu.

Và liệu gian thương phố nơi quán net ở có thực sự thuộc về ông ta hay không.

Buổi sáng có hai tiết học chuyên ngành, nhưng Trần Phàm đã không có ý định đến lớp.

Anh quyết định đi bộ đến Tố Niên Cẩm Thời ở đường Tây Nhị.

Đường Tây Nhị không cách Đại học Vân Hải quá xa, đi bộ khoảng nửa tiếng là tới.

Trần Phàm vừa đi vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, đồng thời so sánh với những thay đổi trong tương lai mà anh biết.

Anb phát hiện, nếu mình có đủ vốn, mua trước một vài cửa hàng hoặc khu đất.

Ví dụ như chọn mua vài tòa nhà cũ ở khu trung tâm thành phố, hoặc mua một tòa nhà trên tuyến đường tàu điện ngầm đang được quy hoạch...

Đợi đến khi bắt đầu giải tỏa, mình gần như không cần làm gì cả, chỉ việc chờ lấy tiền thôi.

Còn có công việc nào kiếm tiền dễ hơn việc này không?

Trần Phàm vừa đi vừa cảm thán.

Đáng tiếc, hiện tại mình vẫn không có tiền.

Đương nhiên, vẫn còn kịp, mình vẫn còn đủ thời gian để chuẩn bị.

Đến Tố Niên Cẩm Thời sớm hơn hai mươi phút, Trần Phàm vào quán tùy tiện tìm một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Cô phục vụ xinh đẹp đi tới hỏi muốn uống gì.

Trần Phàm liếc nhìn thực đơn, giá cả hơi đắt.

"Cho tôi một cốc nước lọc đi, tôi đợi người."

"Vâng, xin chờ một chút."

Uống đến ngụm thứ ba thì một người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi bước vào.

Ánh mắt đảo quanh đại sảnh tìm kiếm.

Trần Phàm đứng dậy đi tới, "Xin hỏi, ngài là bà chủ của Địa Cầu Thôn phải không?"

"Là cậu muốn gặp tôi?"

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn Trần Phàm, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, rồi cau mày.

Cảm thấy mình bị trêu đùa.

Trần Phàm đưa tay ra mời.

Người phụ nữ ngập ngừng một chút, vẫn lạnh mặt đi tới ngồi đối diện Trần Phàm.

Ánh mắt lại lần nữa nhìn Trần Phàm đánh giá hai lần.

"Nhìn dáng vẻ của cậu, chắc là sinh viên Đại học Vân Hải nhỉ?"

Trần Phàm thấy buồn cười trong lòng, quả không hổ là chủ với nhân viên cùng một quán, câu hỏi cũng giống nhau.

"Vâng, tôi là sinh viên năm nhất Đại học Vân Hải."

Vừa nghe câu trả lời này, chút mong đợi ít ỏi trên mặt người phụ nữ cũng biến mất.

Trong nháy mắt trở nên thất vọng vô cùng.

Trần Phàm như không thấy vẻ mặt đối phương thay đổi, cười nói tiếp.

" Nhưng mà, ai quy định sinh viên thì không được mua quán net?"

Người phụ nữ liếc nhìn Trần Phàm.

"Cậu thật sự muốn mua quán net của tôi?"

"Đương nhiên. Nếu không tôi rảnh rỗi chạy đến đây làm gì? Tôi không có hứng thú với cà phê."

Trần Phàm cười, "Đương nhiên, tôi muốn hỏi giá chuyển nhượng của chị trước đã."

Trong lòng người phụ nữ vẫn đầy nghi ngờ với Trần Phàm, nhưng nghĩ đã đến đây rồi, dứt khoát gọi phục vụ, gọi một ly cà phê.

Cà phê được mang lên, người phụ nữ chậm rãi nhấp một ngụm.

Trần Phàm ngồi đối diện, cũng đang đánh giá người phụ nữ này.

Từ cách ăn mặc, đến cử chỉ, lời nói, và cả động tác uống cà phê tao nhã.

Có thể thấy, người phụ nữ này được giáo dục rất tốt, gia cảnh hẳn cũng không tệ.

Tất nhiên, hiện tại đối phương có gặp khó khăn về tài chính hay không thì không ai biết.

Uống hai ngụm cà phê, người phụ nữ mới lên tiếng.

"Quán của tôi mở được ba năm, diện tích hơn hai trăm mét vuông, khoảng tám mươi máy tính."

"Lúc đó chỉ riêng tiền mua máy tính đã tốn hơn năm mươi vạn tệ, còn chưa kể phí thuê mặt bằng, phí sửa chữa, các loại chi phí thiết bị điện, v.v."

"Tổng chi phí gần sáu, bảy mươi vạn tệ."

Trần Phàm cười: "Vừa rồi chị cũng nói, đây là quán mở từ ba năm trước, dù là máy tính hay thiết bị, cũng không thể không tính phí hao chứ."

"Hơn nữa phí sửa chữa, thiết bị của chị không liên quan đến tôi, dù tôi có tiếp quản cũng cần phải bỏ tiền ra sửa lại, tôi còn phải thuê thêm công nhân để dọn dẹp rác thải nữa..."

Người phụ nữ nghe vậy, có chút bất ngờ nhìn Trần Phàm.

Có vẻ như không ngờ một sinh viên đại học như anh lại có thể nói chuyện làm ăn đâu ra đấy như vậy.

Nhất thời, trong lòng không khỏi thu lại vẻ khinh thường đối với Trần Phàm.

"Cậu thật sự muốn mua?"

Trần Phàm cười.

"Không mua thì tôi ngồi đây nói chuyện với chị làm gì?"

Người phụ nữ do dự hai giây, đột nhiên cắn răng.

"Được. Chỉ cần cậu thật lòng muốn mua, năm mươi lăm vạn tệ tôi bán cho cậu."

Trùng Sinh 2000: Từ Theo Đuổi Cô Bạn Thanh Mai Ngây Ngô Bắt Đầu

Chương 56: Quán net