8.
Ngay sau đó, Trương Lệ mang theo đồ vật đến đúng hẹn.
Tôi bảo tài xế đi gọi Trương Hằng xuống.
Tôi dùng dây đỏ quấn quanh các điểm ở bốn góc, đan chéo vào nhau.
Treo một cái chuông ở mỗi điểm.
Sau đó, tôi nắm vài nắm gạo nếp, ném xuống.
Mùi m.á.u chó đen tanh nồng bay lơ lửng trong không khí.
Ba người nhà họ Trương đồng loạt bịt mũi.
Tôi cạn lời, còn giả vờ.
Khi gi.ế.c người đâu thấy các người mềm tay.
“Vừa nãy nó có lườm chúng ta không?” Trương Lệ huých huých vào người Trương Hằng bên cạnh.
Trương Hằng bất lực: “Mẹ ơi, có khi nào mẹ quên mất con không nhìn thấy được không?”
Người tài xế nói rất nhỏ, đồng tình với Trương Lệ: “ Tôi thấy rồi, nó lườm đấy.”
Tôi cắm nén hương vào giữa bát cơm, dùng bật lửa châm.
“Đại sư còn dùng bật lửa à, trời ơi, cô ta có làm được không vậy?”
Trương Lệ nghi hoặc: “Con không phải là không nhìn thấy sao?”
“Con bị mù chứ không phải bị điếc.”
Giữ bình tĩnh, giữ bình tĩnh.
Tôi hít một hơi thật sâu, buông lỏng nắm tay đang siết chặt.
Trước khi đặt bát cơm này vào một góc, chỉ cần con ma nữ đi vào, nó nhất định sẽ giẫm gãy nén hương này.
Linh hồn của nó đã bị oán niệm ăn mòn, vì vậy nó có một chấp niệm sâu sắc rằng Trương Hằng đã hại ch.ế.c nó.
Và nó cứ thế, bị mắc kẹt ở đây.
Tôi và ba người nhà họ Trương cứ thế đối mặt, ngồi đợi gần nửa canh giờ.
Trương Lệ chờ đến ngáp ngắn ngáp dài, nhưng bà ta không dám ngủ, buộc mình phải căng thẳng.
"Linh, linh, linh… linh, linh, linh."
Những chiếc chuông đột nhiên rung lên dữ dội, xua tan cơn buồn ngủ của tất cả mọi người, thậm chí còn khiến họ nổi da gà.
Tôi đứng dậy nhìn, quả nhiên, nén hương gãy, con ma nữ đã đến.
Không dám lơ là, tôi dùng hai tay kéo căng sợi dây đỏ.
Sợi dây đỏ siết lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Aaa…" Con ma nữ bắt đầu vặn vẹo điên cuồng, chỉ có tôi mới có thể nghe thấy tiếng khóc xé lòng của nó.
Luồng khí đen trên người con ma nữ bốc hơi như sương mù.
Tôi buông sợi dây trong tay, niệm chú, vẽ bùa trong không trung, đánh vào trung tâm trận pháp.
Sự giãy giụa của con ma nữ bắt đầu giảm dần.
Thấy có hiệu quả, tôi chống năm ngón tay xuống đất, xoay một vòng.
Một luồng ánh sáng vàng bay lên ngay lập tức.
Pháp khí dưới nền đất cảm ứng được, luồng khí đen trên người con ma nữ lập tức tan biến.
Đôi mắt đục ngầu của nó cũng bắt đầu trở nên trong sáng.
Nó có chút ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi gọi ba người nhà họ Trương lại gần.
“Đại sư, xong chưa?”
Tôi nhắm mắt thở dài, rồi lắc đầu.
“Thế phải làm sao bây giờ?” Trương Lệ lo lắng.
Tôi bảo ba người họ đứng ở mỗi góc, rồi cầm một đầu sợi dây đỏ.
Hai sợi dây đỏ có tổng cộng bốn đầu.
Sợi cuối cùng, tôi đưa cho con ma nữ.
Nửa đêm rằm tháng Bảy, lại có vật mượn.
Tôi đứng sang một bên, con ma nữ hiện nguyên hình.
"Aaaa… Aaaa!" Tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp căn nhà.
Trương Lệ khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, bò lê lết trên mặt đất.
Con ma nữ với vẻ ngoài m.á.u me be bét đang đuổi theo cô ta.
Đuổi chán cô ta, nó lại quay đầu 180 độ nhìn người tài xế.
Người tài xế đã ngoài năm mươi tuổi sợ hãi la hét gọi mẹ và xin tha mạng.
Quỳ trên đất bò đi khắp nơi.
Chỉ có Trương Hằng đứng đực ra tại chỗ, mặt mày ngơ ngác.
Thật đáng tiếc là Trương Hằng không nhìn thấy.
Nhưng người đã hại nó thảm nhất làm sao có thể không nhìn thấy nó lần cuối chứ?
Tôi vẽ một lá bùa dán vào sau gáy anh ta.
Con ma nữ vươn dài cổ, mặt dán thẳng vào chóp mũi anh ta.
Điều bất ngờ là anh ta không khóc lóc thảm thiết như bố mẹ mình.
Mà đứng yên không nhúc nhích.
Tôi tiến lại gần xem. Tè ra quần rồi …
9.
Tôi gỡ một chiếc chuông xuống, rồi kéo Trương Lệ dậy.
Khi một người bị kích động tinh thần quá mức, hồn phách sẽ ở trong trạng thái rất lơ lửng.
“Cô có nhớ mình đã hứa với tôi điều gì không?”
Tôi giơ chiếc chuông lên, lắc qua lắc lại trước mắt Trương Lệ.
“Nhớ.” Giọng cô ta lắp bắp, ý thức không còn tỉnh táo.
“Nói cho tôi biết, cô và kẻ kéo dài mạng sống kia đã giao dịch bằng thứ gì.”
“Ma hung dữ.”
“Hắn ta là ai?”
“Không biết.”
“Các người gặp nhau ở đâu?”
“Khách sạn Phong Đế.”
“Hắn ta muốn làm gì?”
Ban đầu, Trương Lệ vẫn còn mơ màng, nhưng khi nhắc đến điều này, cô ta sợ hãi co rúm lại.
“Không thể nói, bởi vì đó là…” Giọng cô ta ngày càng nhỏ dần.
Tôi ghé tai lại gần, nghe thấy cô ta nói năm chữ.
“Bí mật của sự bất tử.”
Nói xong, cô ta kiệt sức ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.
Ngay sau đó, một vật cứng chạm vào sau gáy tôi.
Người tài xế bật ra một tiếng cười lạnh.
Tôi buông Trương Lệ ra, giơ hai tay lên.
Làm theo hành động của ông ta, tôi đứng dậy.
“Hóa ra là con tiện nhân mày bày trò, đã biết hết rồi thì cùng ch.ế.c đi.”
Khoảnh khắc ông ta siết cò súng, nắm đ.ấ.m của tôi đã vung ra, xé gió và giáng thẳng vào đầu ông ta.
“Bùm, bùm, bùm,” đạn bay tán loạn.
Tôi giật lấy khẩu s.ú.n.g từ tay người tài xế, rồi dùng báng s.ú.n.g đập mạnh vào đầu ông ta hai cái.
Ông ta bị đánh đến chảy m.á.u đầm đìa.
Tôi ném s.ú.n.g đi, chống nạnh và đá ông ta hai cái thật mạnh.
Không chắc, nhưng với hai cú đá này, xương sườn của ông ta chắc chắn đã gãy.
Đồ rác rưởi.
Phản ứng và tốc độ của tôi làm sao có thể so sánh với người thường được.
Muốn gi.ế.c tôi, dù có cho sống lại lần nữa, mày cũng không đủ trình đâu.
Tôi quay đầu nhìn con ma nữ, nó bỗng bừng tỉnh, vô cùng kinh ngạc, ôm lấy mình khóc nức nở.
“ Tôi nhớ ra rồi, tại sao tôi không tìm thấy t.h.i t.h.ể của mình nữa, bởi vì tôi đã bị chặt xác, t.h.i t.h.ể rải rác khắp ngôi nhà này, và cả trong cống thoát nước nữa.”
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh Trương Hằng, xé lá bùa trên đầu anh ta, rồi mạnh mẽ kéo lòng bàn tay anh ta ra.
Tôi cắn rách ngón tay, dùng m.á.u vẽ lên đường sinh mệnh của anh ta.
Lòng bàn tay anh ta lập tức nóng rát, anh ta ôm tay đau đớn rên rỉ.
“Thì ra là ăn cắp, không phải của mày, vậy thì phải trả lại thôi, kẻ trộm mệnh.”
"Ầm" một tiếng, cánh cửa bị đạp tung.
Các đồng chí cảnh sát đã đến.
“Ai là người báo án?”
Tôi giơ tay trả lời: “ Tôi.”
Sau khi cảnh sát điều tra, vụ án cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng.
Con ma nữ tên thật là Vương Ngân, là bạn gái cũ của Trương Hằng.
Trong thời gian yêu nhau, Trương Hằng đã ngoại tình.
Và lúc đó, Vương Ngân đã mang thai.
Cô ấy tìm Trương Hằng làm loạn, nhưng lại bị nói chia tay.
Trong cơn tức giận, cô ấy đã đăng toàn bộ sự việc lên mạng và thu hút được nhiều sự chú ý.
Điều này đã chọc giận hoàn toàn gia đình họ Trương.
Vì vậy, ba người họ đã hợp sức lừa cô ấy về nhà, dụ dỗ cô ấy xóa bài viết, sau đó tàn nhẫn sát hại cô ấy.
Để không bị phát hiện, cả ba người họ đã p.h.â.n x.á.c Vương Ngân.
Cuối cùng, những kẻ xấu đã nhận được sự trừng phạt thích đáng.
Con ma nữ cũng đã được đầu thai.
Còn tôi, tôi cũng có việc phải tiếp tục làm.
10.
“Xin chào mọi người, livestream với chủ đề "Đại sư online xem bói miễn phí, độ chính xác 99.99%, siêu đáng yêu và dễ gần" lại lên sóng rồi đây.”
Tôi chào hỏi người xem với một sự nhiệt tình.
Lần này có cả người mới và những người đã xem từ trước.
[Streamer, cô đã quay lại rồi à.]
[Streamer ơi, còn nhớ tôi không?]
[Cô thực sự livestream lại rồi.]
"Tất nhiên là nhớ chứ. Anh là Thời Tự, tác giả truyện ngọt ngào. Người đã nói rằng sẽ đợi tôi lần sau quay lại."
Tôi trả lời một cách trôi chảy, vì trí nhớ của tôi cũng không giống người thường.
[Có thật là miễn phí không?]
Một khuôn mặt mới xuất hiện trên dòng bình luận.
"Tất nhiên là miễn phí, anh có muốn xem một quẻ không?" Tôi lấy cuốn sổ cũ ra, phủi phủi bụi trên đó.
Sau đó, tôi đồng ý yêu cầu kết nối của người dùng có tên “Bình an vui vẻ”.
Khi kết nối, anh ta không nói gì mà cúi đầu viết viết vẽ vẽ lên một tấm bảng.
Khi anh ta giơ tấm bảng lên, tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt anh ta.
Trên tấm bảng chỉ có hai chữ lớn.
Cứu! Mạng!
Anh ta không phải bẩm sinh đã bị câm. Đây lại là...
Thuật kéo dài mạng sống.
Tôi nhếch mép, đột ngột đập bàn đứng dậy, vẫy tay với mọi người trong livestream: "Hữu duyên chúng ta gặp lại vào số sau nhé!"