Một lát sau, hai người quả nhiên đã mang bữa sáng được chuẩn bị lại đến.
Ân Nguyệt kéo Hương Lan cùng dùng bữa, Hương Lan cũng không làm bộ mà ngồi xuống.
Hương Lan lớn hơn Ân Nguyệt hai tuổi, hai người tuy là chủ tớ nhưng lớn lên cùng nhau, tình như chị em, những năm nay rất nhiều lúc là Hương Lan bảo vệ nàng.
Chút cháo loãng vừa rồi vẫn là Hương Lan chia phần của mình cho Ân Nguyệt, trong bát chỉ còn lại hai miếng để lấp đầy bụng qua loa.
Giờ nhìn thấy những món ăn này cũng không nhịn được mà ăn uống ngon lành.
Ân Nguyệt vốn không phải là tiểu thư khuê các, cũng không làm được việc nhai kỹ nuốt chậm, chủ tớ hai người ăn uống ngon lành.
Còn lúc này, hai bà v.ú ở hành lang lại nơm nớp lo sợ, e rằng chuyện ngược đãi tiểu thư bao năm qua sẽ bị vạch trần.
Cũng không biết là sao, vị tiểu thư ngốc nghếch vốn dễ bị ức h.i.ế.p kia, ánh mắt lại đáng sợ đến vậy.
Kỳ thực Ân Nguyệt vốn dĩ cũng không có ý định làm gì bọn chúng, thật sự là những món ăn đó đúng là không phải thứ con người có thể ăn được.
Cơ thể này không những trúng độc mà còn suy dinh dưỡng lâu ngày, phải cải thiện bữa ăn, điều dưỡng thân thể cho tốt để tiện bề rời đi.
Lấp đầy bụng, Ân Nguyệt bắt đầu nghĩ đến chuyện giải độc cho mình.
Thế nhưng Ân Nguyệt có một thân y thuật tuyệt thế, lại không có dược thảo, không có ngân châm, quan trọng hơn là không có ngân lượng.
Khéo v.ú không gạo cũng khó làm cơm, đang lúc phiền não, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.
“Hương Lan, trong phủ này không phát nguyệt ngân cho bổn tiểu thư sao?”
Hương Lan ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, người chẳng lẽ quên rồi sao, từ khi đại thiếu gia rời kinh thành, quản gia liền không đưa nguyệt ngân cho chúng ta nữa.”
Lời Hương Lan vừa dứt, Ân Nguyệt lập tức phá tan nỗi sầu mà bật cười, vui sướng tràn ngập khóe mắt, bỏ qua vị đại thiếu gia mà Hương Lan vừa nhắc đến.
“Hương Lan, theo tiểu thư ta đi đòi tiền.”
“Tiểu thư, đòi tiền gì cơ?” Hương Lan ngây ngốc nhìn tiểu thư nhà mình, còn chưa kịp hoàn hồn, Ân Nguyệt đã đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Thúy Ngọc Hiên
Chủ tớ Ân Nguyệt còn chưa đến gần cổng viện, đã nhìn thấy trên con đường nhỏ phía tiền viện, quản gia dẫn theo một nam tử thong thả bước tới.
Tiêu Dật Thần là đến thăm Trâu thị, Trâu thị là thứ muội của Hoàng hậu đương kim, mà Thừa Vương Tiêu Dật Thần lại là ngũ hoàng tử đích xuất của Hoàng hậu.
“Ngươi lui xuống đi, bản vương tự mình vào thăm dì là được rồi.” Tiêu Dật Thần từ xa thấy Ân Nguyệt liền phất tay cho Tào quản gia lui xuống.
Trong ký ức của Ân Nguyệt không hề quen biết người này, vốn định phớt lờ hắn, trực tiếp tiến vào Thúy Ngọc Hiên, không ngờ Tiêu Dật Thần lại tiến lên một bước chặn đường Ân Nguyệt.
“Vị này... có phải Ân Nguyệt tiểu thư không?” Tiêu Dật Thần trong mắt xen lẫn một tia đánh giá, ôn hòa mở miệng hỏi.
Tiêu Dật Thần đoán trong phủ chỉ có hai vị tiểu thư, nữ tử trông yếu ớt trước mắt này bên cạnh lại có nha hoàn đi cùng, có lẽ chính là người hắn muốn tìm hôm nay.
Ân Nguyệt thấy người này mặc một thân trường bào màu xanh chàm, cổ áo và tay áo đều thêu viền mây trôi bằng sợi bạc, thắt lưng buộc dải gấm vân mây xanh rộng bản, mái tóc đen nhánh dựng lên đội một chiếc mũ bạc nhỏ khảm ngọc, nhìn cách ăn mặc vô cùng tôn quý nhã nhặn, định là thân phận bất phàm.
Bởi vậy chỉ đành dừng bước, tránh va chạm mà thất lễ: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Tiêu Dật Thần, đại tiểu thư có phải muốn đến Thúy Ngọc Hiên thăm dì không?”
Tiêu Dật Thần lại gần, khóe miệng khẽ nhếch lên, dùng vẻ mặt tươi cười tự cho là rất quyến rũ ngước mắt nhìn Ân Nguyệt.
Tiêu Dật Thần cố hữu tự tin vào dung mạo của mình, vẻ mặt tựa như nắm chắc phần thắng, muốn chiếm được trái tim thiếu nữ.
Thế nhưng, khi Ân Nguyệt liếc mắt thấy nụ cười tự mãn lại say đắm của Tiêu Dật Thần, da gà nàng nổi hết cả lên...
Nam tử này không làm bộ thì còn đỡ một chút, dáng vẻ này trông cũng coi như tuấn nhã.
Nhưng vẻ mặt kiêu ngạo như khổng tước khai bình này, lập tức khiến Ân Nguyệt rùng mình.
Tiêu Dật Thần mượn danh nghĩa thăm Trâu thị, vốn dĩ là để nhân cơ hội tiếp cận Ân Nguyệt.
Hắn sớm đã dò la rõ vị trí viện lạc của Ân Nguyệt trong phủ, vốn định ở chỗ Trâu thị làm qua loa rồi vòng đến Ẩn Nguyệt Hiên, không ngờ lại gặp Ân Nguyệt ở đây.
“Tiểu nữ Ân Nguyệt, bái kiến Thừa Vương điện hạ.” Ân Nguyệt rũ mắt lùi nửa bước hành lễ vấn an, không còn cách nào khác, người ta là Vương gia, con trai của Hoàng đế, dù không muốn cũng phải hành lễ.
“Bản vương biết tin dì bị bệnh, đặc biệt đến thăm, không ngờ lại may mắn gặp được giai nhân ở đây.” Tiêu Dật Thần lại gần hơn.
Hôm nay hạ triều, hắn đặc biệt trở về phủ thay một bộ trường bào quý phái mà không kém phần thanh nhã.
Chính là muốn dựa vào dáng vẻ phong lưu phóng khoáng này, khiến Ân Nguyệt nhìn hắn mà nhất kiến chung tình.
“Vương gia cẩn trọng lời nói!” Ân Nguyệt khẽ cau mày tú lệ, cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng, Thừa Vương này lại lẳng lơ đến vậy sao?
Rõ ràng là một tên tra nam, Ân Văn Dao sẽ không phải là bị mù rồi chứ?
Hèn chi sáng nay khi nhắc đến Thừa Vương, Ân Văn Dao liền nổi đóa, Tiêu Dật Thần này nói không chừng thật sự đang để ý nàng ta.
Chỉ là tính toán này có phải hơi lệch rồi không?
Ban đầu nguyên chủ bị mẫu nữ Trâu thị dẫn dắt sai đường, xa lánh Lãn gia, cũng làm tổn thương trái tim ngoại tổ phụ, với Lãn gia đã nhiều năm không còn liên lạc.
Thấy Ân Nguyệt lùi bước, cho rằng Ân Nguyệt chẳng qua là thẹn thùng.
Các quý nữ trong kinh thành khi thấy hắn đều có vẻ thẹn thùng như vậy, nghĩ đến đây, trong mắt Tiêu Dật Thần tinh quang chợt lóe, lộ ra một nụ cười lạnh, cất bước muốn lại gần Ân Nguyệt lần nữa.
Tiêu Dật Thần nào hay biết, lúc này trong đầu Ân Nguyệt toàn là bạc của nàng.
Ân Nguyệt mím môi, ánh mắt chuyển động giữa Tiêu Dật Thần và Thúy Ngọc Hiên phía sau hắn.
Có tên nam nhân "phượng hoàng" này ở đây, e rằng kế hoạch hôm nay sẽ đổ bể, tiền không đòi được lại còn rước lấy phiền toái.
Đang lúc do dự có nên quay người rời đi luôn không, giọng nói gấp gáp của Ân Văn Dao vang lên phía sau nàng.