Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam

Chương 14

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

Trâu thị thấy Ân Nguyệt đối với nàng ta vô lễ như vậy, cũng nổi giận.

“Ngươi có ý gì, chẳng lẽ vẫn là ta đã nuốt tiền tiêu vặt của ngươi sao?”

“Phu nhân xuất thân danh môn, tự nhiên cao quý lắm, sao lại làm cái chuyện vô sỉ như vậy?” Ân Nguyệt cười như không cười nhìn Trâu thị.

“Ngươi ngươi ngươi......” Trâu thị trừng mắt đỏ ngầu, run rẩy chỉ tay vào Ân Nguyệt, tức đến nửa ngày không nói được một câu trọn vẹn, cũng không để ý Ân Nguyệt hôm nay lại đổi cách xưng hô với nàng ta là Phu nhân, thay vì Mẫu thân.

“Sao? Phu nhân tức giận đến vậy, chẳng lẽ thật sự là Phu nhân làm?” Nếu không chịu thừa nhận, vậy nàng có thể thoải mái mà mắng thêm vài câu.

Dù sao chút chuyện nhỏ này cũng không làm lay chuyển được nàng, có thể chọc tức nàng ta đến c.h.ế.t cũng là một chuyện vui vẻ.

“Bổn phu nhân tự nhiên không thèm để ý chút bạc đó của ngươi.” Trâu thị giờ đây không thể nhận mà cũng không thể không nhận, mặt đỏ bừng nhưng không có cách nào mắng trả.

“Phải rồi, đều tại bà v.ú đó, tay chân quả nhiên không sạch sẽ chút nào, người này ở trong phủ nhiều năm như vậy, không ngờ lòng dạ lại đen tối như vậy.” Ân Nguyệt ra vẻ thở dài thườn thượt.

“Không ngờ, người này lại ti tiện đến vậy, suýt chút nữa khiến ta hiểu lầm Phu nhân.” Ân Nguyệt khẽ nhíu mày, tiếp tục làm việc mình vui vẻ.

Đối với bà v.ú Lâm đó, nàng mắng mà không chút áy náy, những người này đều là cùng một giuộc, mấy năm nay không ít lần ức h.i.ế.p Ân Nguyệt.

Nhìn Trâu thị bộ dạng như nuốt phải ruồi, tâm trạng Ân Nguyệt cực kỳ tốt.

Nhưng Trâu thị lại không nín thở nổi, ngất lịm đi. Lần này không cần giả bệnh nữa, là thật sự ngã xuống.

Ân Văn Dao thấy thế, vội vàng kêu người đưa Trâu thị về Thúy Ngọc Hiên, rồi chuồn mất.

Lão phu nhân thấy Trâu thị bị chọc tức đến ngất, cũng không truy cứu thêm nữa, ra lệnh cho quản gia điều tra rõ chuyện này, rồi định đuổi mọi người ra ngoài.

“Vậy tiền tiêu vặt của ta đâu?” Ân Nguyệt không ngốc, đừng hòng lừa gạt nàng.

Lão phu nhân liếc nhìn quản gia nói: “Bà v.ú Lâm, một bà v.ú thô thiển lấy tiền cũng chẳng tiêu vào đâu được, tra một cái là biết tiền bạc đi đâu, tự nhiên sẽ có người bù lại cho ngươi.”

Những người có mặt đều hiểu rõ trong lòng, một bà v.ú nào có gan dám tư túi tiền tiêu vặt của tiểu thư, chẳng qua là kéo một người ra làm vật thế tội.

Hiển nhiên, bà v.ú Lâm thậm chí không có cơ hội được lên công đường biện bạch, đã trực tiếp bị định tội. Nếu thật sự tra đến cùng, e rằng người mất mặt chỉ là Tể tướng phủ.

Mà mục đích của Ân Nguyệt là đòi tiền, nàng chỉ quan tâm khi nào tiền tới tay, những người này nghĩ gì nàng không bận tâm.

Đạt được kết quả mong muốn, Ân Nguyệt đứng dậy cáo lui, định rời đi, ai ngờ Lão phu nhân đột nhiên lại gọi nàng lại. Ân Nguyệt không hiểu vì sao nhìn về phía Lão phu nhân.

“Hậu nhật yến tiệc thưởng hoa của Trưởng công chúa con cũng đi đi, trang điểm một chút, đừng để mất mặt Tể tướng phủ.” Lão phu nhân nhìn trang phục của Ân Nguyệt, ánh mắt lộ rõ vẻ ghét bỏ.

Trưởng công chúa hàng năm đều tổ chức một buổi yến tiệc thưởng hoa, mời những người trẻ tuổi trong phủ quan lại ở đô thành cùng tham dự.

Gọi là thưởng hoa, nói trắng ra là một buổi xem mặt biến tướng, tạo cơ hội cho những công tử tiểu thư này gặp gỡ tìm hiểu nhau.

Lão phu nhân nhớ đến chuyện Thịnh Vương, liền muốn xem thử Thịnh Vương có thái độ gì đối với Ân Nguyệt.

“Đa tạ Tổ mẫu quan tâm, nhưng con không có y phục nào phù hợp để dự tiệc, bộ này là bộ tốt nhất con tìm được trong viện mình rồi.”

“Yến tiệc thưởng hoa để nhị muội đi là được rồi, con không góp vui nữa.” Ân Nguyệt trong lòng nói, nàng không có hứng thú, có thể không đi không?

Lão phu nhân lúc này mới phát hiện y phục của Ân Nguyệt không vừa, ống tay và thân váy đều ngắn hơn một khúc, ít nhất là y phục của hai năm trước.

Trâu thị thân là chủ mẫu, lại khắc nghiệt đối xử với con cái trong phủ đến vậy, nếu người khác nhìn thấy còn tưởng Tể tướng phủ ngay cả một tiểu thư cũng nuôi không nổi.

“Con cứ về đi, y phục ta tự sẽ để mẫu thân con sắp xếp cho con.”

Lão phu nhân không nói thêm lời nào, dặn dò quản gia rồi cho tất cả mọi người lui ra, cuối cùng cũng thanh tịnh.

Bất đắc dĩ, Ân Nguyệt đành phải quay về.

Vừa về đến Ẩn Nguyệt Hiên, bà v.ú Trần đã xông ra, nhào tới trước mặt Ân Nguyệt.

“Nô tỳ có mắt không tròng mạo phạm Đại tiểu thư, xin Đại tiểu thư giơ cao đánh khẽ tha cho nô tỳ.”

Hương Lan vừa bước vào cổng viện cùng Ân Nguyệt thì nhìn thấy cảnh tượng này mà ngơ ngác, bà v.ú Trần này đổi tính nào rồi?

“Ma ma đây là làm gì.” Ân Nguyệt nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng bà v.ú Lâm.

“Vừa rồi quản gia đã sai người đưa bà v.ú Lâm đi rồi, xin tiểu thư tha cho nô tỳ, nô tỳ không dám nữa.”

Bà v.ú Trần nhìn thấy quản sự trong phủ khí thế hung hăng dẫn người xông vào Ẩn Nguyệt Hiên, không nói lời nào đã kéo bà v.ú Lâm đi, vẫn còn sợ hãi.

Bà v.ú Trần không hiểu rõ sự tình, chỉ biết trước đây hai người họ đã đắc tội Đại tiểu thư, lần này e rằng Đại tiểu thư sẽ bắt đầu đối phó với bọn họ.

“Kẻ xử lý bà v.ú Lâm không phải ta, đi tìm chủ tử của ngươi đi.”

Nhìn thấy Ân Nguyệt bước vào trong viện, bà v.ú Trần vội vàng quỳ gối đi theo, chắn trước mặt nàng nói:

“Nô tỳ ngu dốt, chủ tử của nô tỳ chính là Đại tiểu thư ạ.”

“Quản gia nói bà v.ú Lâm tư túi tiền tiêu vặt của bổn tiểu thư, hiện giờ đã đi đâu, ta nghĩ ngươi trong lòng hẳn đã rõ.”

Ân Nguyệt quay đầu lại nói: “Thà ở đây cầu xin ta còn hơn đi cầu xin chủ tử của ngươi.”

Bà v.ú Trần lần này thật sự sợ hãi. Biển thủ tiền tiêu vặt của tiểu thư là phạm trọng tội, nhẹ thì bị bán đi, nặng thì có thể bị đánh c.h.ế.t bằng gậy.

Những năm nay Đại tiểu thư sống cuộc sống ra sao phu nhân đều biết rõ mồn một, trong phủ nào có phát tiền tiêu vặt cho Ẩn Nguyệt Hiên.

Xem ra bà v.ú Lâm chẳng qua là bị kéo đi làm vật thế tội.

Ẩn Nguyệt Hiên chỉ có hai bà v.ú thô thiển như bọn họ. Vạn nhất bị liên lụy, nàng ta cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

“Ma ma vẫn nên từ đâu đến thì về đó thì hơn, Ẩn Nguyệt Hiên không giữ nổi ngươi đâu.” Ân Nguyệt lãnh đạm liếc nhìn bà v.ú Trần, vòng qua nàng ta đi vào trong.

Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam

Chương 14