Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam

Chương 43

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Nếu đúng là như vậy, thì Lâm thị này quá nguy hiểm rồi, không thể đánh rắn động cỏ.

Chủ mẫu Hầu phủ quả nhiên không phải người bình thường có thể sánh được.

“Ý của cô nương là Vũ nhi cũng bị dị ứng phấn hoa?”

Thấy vậy, Ân Nguyệt dứt khoát nói: “Tiểu công tử cũng như phu nhân, là thể chất dị ứng, nhưng ta không chắc huynh ấy dị ứng với thứ gì, nếu phu nhân biết thì có thể lưu ý về phương diện này.”

“Hoa ở ngoài sân cũng không thích hợp để lâu, sân của phu nhân lại hợp với tên viện, ‘Ngâm Phong Uyển’ gió nhẹ nhàng thổi phấn hoa đầy sân.”

Tần thị đứng dậy trịnh trọng thi lễ: “Đa tạ cô nương.”

Ân oán hậu môn, người thường đều tránh không kịp, sợ bị liên lụy vào đó.

Ân Nguyệt vội vàng tiến lên đỡ dậy: “Phu nhân không cần phải như vậy, tiểu công tử còn nhỏ, vốn không nên bị liên lụy vào thị phi.”

“Thật không dám giấu, bệnh của phu nhân ta không thể trị tận gốc.” Ân Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Tần thị, vội vàng nói thêm, “Phu nhân cũng không cần quá lo lắng, chỉ cần người tránh xa phấn hoa, điều dưỡng một thời gian là có thể khỏe mạnh như người thường.”

“Ý của cô nương là, chỉ cần ta không chạm vào những bông hoa đó thì sẽ không phát bệnh?” Tần thị dường như thấy được hy vọng, lo lắng nhìn Ân Nguyệt.

“ Đúng vậy.” Ân Nguyệt nói xong, nhìn ra ngoài cửa sổ nói: “Phu nhân cũng nên ra ngoài hít thở không khí thì hơn.”

“Nếu có thể sống như người bình thường, ta cũng đã mãn nguyện.” Sau khi nhận được lời khẳng định, nét sầu muộn trên mày Tần thị tan đi, thêm một tia vui mừng, nàng cuối cùng không cần phải cam chịu trong cái sân nhỏ bé này nữa rồi.

“Ngày khác nếu cô nương có khó khăn, cứ việc đến Võ Dương Hầu phủ, ta nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ, để báo đáp ơn nghĩa hôm nay.”

Tính tình Tần thị hiền hòa lương thiện, nhưng không phải người ngu độn.

“Vậy thì ta xin đa tạ phu nhân trước.”

Ân Nguyệt viết một đơn thuốc, đưa cho Tiểu Ngọc.

“Đây là phương thuốc điều dưỡng thân thể, vài ngày nữa ta bào chế xong thuốc trị suyễn, sẽ gửi đến cho phu nhân, khi phát bệnh thì dùng là có thể thuyên giảm.”

Ân Nguyệt lại dặn dò một vài điều cần chú ý rồi rời khỏi Hầu phủ.

Trước khi ra ngoài hôm nay, nàng đã mang hết tiền riêng của mình ra.

Cộng thêm tiền chẩn kim vừa nãy quản gia Dư đưa, Ân Nguyệt tính toán hiện tại có gần hai ngàn lượng bạc.

Với y thuật của nàng, muốn kiếm sống trong cái thế đạo này không thành vấn đề.

Nhưng muốn đối phó với kẻ đứng sau, thì phải dưỡng tinh súc lực, tính toán khác.

Ôm trọn gia tài, Ân Nguyệt đến phố Triều Dương sầm uất nhất kinh đô.

Nàng định tìm một cửa tiệm để mở hiệu thuốc kiếm tiền.

Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, ở thời đại nào cũng vậy.

Đối với nàng hiện tại, y thuật chính là lá bài tẩy lớn nhất.

Sau khi xem vài cửa tiệm đang rao bán, Ân Nguyệt u ám đứng trên phố nhìn dòng xe ngựa tấp nập.

Một cửa tiệm lại cần sáu vạn lượng bạc trắng, ngay cả thuê một năm cũng phải vài ngàn lượng.

Nhớ lại thần sắc Tiêu Lăng Diễm khi nghe một ngàn lượng chẩn kim... Chàng lúc đó chắc chắn đang cười nhạo nàng.

Thật sự quá đáng rồi.

Không còn cách nào, Ân Nguyệt đành phải quay lại nghề cũ, bán thuốc viên.

Ân Nguyệt vừa bước vào Tuệ Nhân Đường, Quý Lỗ liền bước ra đón.

“Thanh Nguyệt cô nương hôm nay muốn mua loại dược liệu gì?”

“Ta đến lần này là muốn bàn chuyện làm ăn với quý dược đường.” Ân Nguyệt nói rõ ý định với Quý Lỗ.

Quý Lỗ vội vàng dẫn Ân Nguyệt vào hậu đường giới thiệu với chưởng quỹ.

Từ chưởng quỹ nghe nói có thần y muốn hợp tác với hiệu thuốc, mặt mày đầy vẻ mừng rỡ, hiệu thuốc sẽ không bao giờ từ chối thuốc tốt.

Nhưng khi ông ta nhìn thấy vị thần y trong lời Quý Lỗ, sắc mặt Từ chưởng quỹ hơi biến đổi.

Nhìn Quý Lỗ nghi ngờ nói: “Đây chính là vị thần y mà ngươi nói sao?”

Quý Lỗ lúc này mới nhớ ra, Ân Nguyệt quả thật nhìn rất trẻ, khó lòng khiến người ta tin phục.

Nếu không phải ngày đó tận mắt chứng kiến, e rằng ông ta cũng sẽ không tin.

Lời của Từ chưởng quỹ cũng lọt vào tai Ân Nguyệt, ông ta cũng không cố ý hạ thấp giọng.

Ân Nguyệt thần sắc nhàn nhạt nói: “Từ chưởng quỹ nên quan tâm đến thuốc trong tay ta, không phải sao?”

Quý Lỗ thấy vậy vội vàng giải thích với Từ chưởng quỹ rằng Ân Nguyệt chính là nữ đại phu đã cứu sống cậu bé ngày hôm đó.

Từ chưởng quỹ nghe vậy lòng chấn động, thái độ nhìn Ân Nguyệt cũng cung kính hơn nhiều, ông ta hỏi: “Cô nương muốn hợp tác thế nào?”

Nếu không phải Ân Nguyệt ngày đó ra tay trượng nghĩa, hiệu thuốc e rằng cũng sẽ gặp rắc rối.

“Ta muốn mượn quý đường bán thuốc thành phẩm.”

Từ chưởng quỹ lại hỏi: “Không biết, cô nương có loại thuốc gì?”

“Dưỡng Nhan Đan.” Ân Nguyệt nói công hiệu cho Từ chưởng quỹ.

“Ta cung cấp thuốc, các ngươi bán, chia ba bảy phần.”

Từ chưởng quỹ do dự, Dưỡng Nhan Đan không giống như những loại thuốc chữa bệnh thông thường, chưa chắc có người sẽ muốn: “Chỉ là không biết Dưỡng Nhan Đan này dược hiệu thế nào.”

Ân Nguyệt lấy ra một lọ thuốc nhỏ nói: “Ở đây có ba viên Dưỡng Nhan Đan, các ngươi có thể xem trước, thử dược hiệu xong rồi hãy cân nhắc có hợp tác hay không.”

Quý Lỗ đã chờ không kịp, cầm lấy lọ thuốc trong tay Ân Nguyệt, xoay người đi đến chiếc bàn cạnh đó.

Bày ra dụng cụ y tế chuyên dụng của mình, đổ thuốc viên ra, nhẹ nhàng cạo xuống một lớp bùn thuốc, lại vê vài cái, rồi đưa lên mũi ngửi.

Từ chưởng quỹ thấy Quý Lỗ nhíu mày ngày càng sâu, thần sắc phức tạp, vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”

Quý Lỗ do dự một lát rồi nói: “Thật không dám giấu, lão phu chỉ có thể phân biệt được một phần dược liệu.”

Mà trong Dưỡng Nhan Đan này, lại còn chứa Thạch Lăng Hương, Ngũ Hồi Thảo và các loại dược liệu có độc khác.

Nhớ lại hai phương thuốc đã thấy trước đó, Quý Lỗ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ân Nguyệt.

Chẳng lẽ nàng là chuyên dùng độc chế thuốc, Vân Lê trăm năm nay chưa từng thấy độc y. Cô nương này rốt cuộc sư xuất từ đâu?

Quý Lỗ cũng không tiện hỏi người ta đơn thuốc.

Ân Nguyệt nhìn thần sắc Quý Lỗ cười nói: “Bí phương độc môn, xin thứ lỗi không tiện tiết lộ.”

Tuy biết Ân Nguyệt y thuật cao siêu, nhưng không biết rõ phương thuốc cũng không dám bảo đảm với chưởng quỹ.

Chỉ có thể làm theo lời Ân Nguyệt nói, thử trước đã.

Ân Nguyệt gật đầu vui vẻ đồng ý: “Nếu vậy, ba ngày sau ta sẽ đến lại.”

Tiểu chủ, chương này phía sau còn nữa đó, xin mời ấn trang tiếp theo để đọc tiếp, phía sau càng thêm đặc sắc!

Trước khi đi, Ân Nguyệt lại ghé dược đường mua thêm một ít dược liệu bổ sung.

Quý Lỗ nhìn danh sách dược liệu Ân Nguyệt kê ra, càng thêm xác định Ân Nguyệt là một độc y.

Xách một bọc lớn dược liệu, Ân Nguyệt trở về phủ liền vùi đầu bắt đầu chế thuốc.

Dưỡng Nhan Đan, Ức Suyễn Tán, Hoàn Nguyên Đan, cộng thêm các loại độc dược, và Mê Hồn Tán v.v.

Hương Lan thấy một đống dược liệu đầy mặt kinh ngạc: “Tiểu thư, người mua nhiều dược liệu về làm gì vậy?”

“Chế thuốc đó, bổn tiểu thư cần kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.” Vừa nói, Ân Nguyệt tay không ngừng bắt đầu phân thuốc.

“Nô tỳ đến giúp người nhé.”

Hương Lan không nghi ngờ gì, nhìn đống dược liệu lộn xộn, đưa tay định giúp dọn dẹp.

“Ngươi đừng động, cái này có độc.” Ân Nguyệt thấy vậy vội vàng ngăn lại.

Những dược liệu này đa số đều có độc, tay Hương Lan làm việc hàng ngày thường xuyên bị thương, lỡ may chạm phải vết thương, độc tính liền sẽ xâm nhập vào cơ thể.

Hương Lan giật mình, vội vàng rụt tay lại.

“Tiểu thư, người mua nhiều độc dược làm gì vậy?” Lần này Hương Lan thật sự bị dọa không nhẹ.

“Những thứ này đều là đồ tốt, chế thành thuốc có thể bán được không ít bạc.”

Nàng nhìn Ân Nguyệt không ngừng phân thuốc, run giọng hỏi:

“Tiểu thư… độc dược này làm xong sẽ bán cho ai đây, vạn nhất xảy ra chuyện c.h.ế.t người thì làm sao?”

Ân Nguyệt trong lúc bận rộn ngẩng đầu nhìn Hương Lan một cái, thấy nàng mặt mày hoảng sợ, liền kiên nhẫn giải thích:

“Những dược liệu này nếu dùng đúng cách thì có thể cứu mạng đó.”

Hương Lan không biết Ân Nguyệt là một độc y.

Thủ pháp dùng độc của nàng, các đại phu bình thường ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng luôn có thể tạo ra kỳ hiệu.

Huống hồ, những thứ này đều là những loại thuốc rất được ưa chuộng của Ân Nguyệt ở hiện đại.

Hương Lan mở to hai mắt nghi hoặc nói: “Độc dược còn có thể cứu mạng sao?”

“Đương nhiên, độc trong cơ thể tiểu thư nhà ngươi, chính là nhờ những độc dược này mà trị khỏi đó.”

“Tiểu thư, người thật lợi hại.” Sắc mặt Hương Lan trong nháy mắt từ hoảng sợ chuyển sang sùng bái.

Ân Nguyệt mỉm cười nhìn Hương Lan, trong lòng thầm thấy thú vị.

Hương Lan tuy không hiểu, nhưng đối với lời Ân Nguyệt lại tin tưởng sâu sắc.

Tứ Hôn, Sát Thần Vương Gia Cư Nhiên Là Tuyệt Thế Mỹ Nam

Chương 43