Từ thế thân trở thành bạch nguyệt quang

Chương 3

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~16 phút

Khi thấy tên người gọi đến, Lâm Yên thầm thở dài trong lòng, chuyện nên đến vẫn phải đến, cô cũng nên trực tiếp nói rõ ràng một lần.

Vừa bắt máy, giọng nói trầm thấp đầy giận dữ của Thẩm Ngộ Khuynh vang lên từ đầu dây bên kia, dù cô không bật loa ngoài, nhưng trong phòng bệnh yên tĩnh cũng có thể nghe thấy rõ.

“Hot search là chuyện gì? Người đàn ông đó là ai? Còn thông báo làm sáng tỏ của studio em là sao? Họ đã thông báo với em trước khi đăng chưa? Lại còn đính chính mối quan hệ của chúng ta?”

Lâm Yên lập tức che điện thoại lại và đi sang phòng bệnh bên cạnh không có người, lạnh lùng nói: “Không thì sao? Anh có đăng bài đính chính đâu. Nếu không làm sáng tỏ, chẳng lẽ tôi phải thừa nhận mình là tiểu tam? Sau đó bị cư dân mạng chửi rủa, bị nghi ngờ, rồi cãi nhau với anh loạn xạ lên, cuối cùng làm cho danh tiếng của tôi bị hủy hoại hoàn toàn à?”

“Em đang nói cái gì thế?” Giọng của Thẩm Ngộ Khuynh cũng bắt đầu kích động, “Sao anh có thể hại em được? Anh không đăng bài là vì bệnh tình của Khả Mạn vẫn chưa hồi phục, anh sợ cô ấy bị kích động rồi bệnh nặng thêm. Đợi đến khi bệnh cô ấy ổn định lại, anh chắc chắn sẽ công khai với em, làm sáng tỏ cho em.”

Hơ hơ, lúc đó thì chắc cô đã rút khỏi giới giải trí luôn rồi.

Lâm Yên nghiêm mặt lại, trịnh trọng nói: “Không cần anh làm sáng tỏ nữa, vì tôi không thể công khai với anh được. Thông báo của studio là do tôi yêu cầu đăng. Thẩm Ngộ Khuynh, chúng ta chia tay đi.”

Điện thoại im lặng vài giây, sau đó Thẩm Ngộ Khuynh gọi cô một tiếng nặng nề, giọng mang theo mỏi mệt sâu sắc:

“Lâm Yên! Đừng làm loạn nữa, anh đã đổi vé máy bay gấp trong đêm, bây giờ rất mệt. Em ngoan ngoãn chờ anh về, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng.”

Mỗi lần họ cãi nhau, anh ta đều yêu cầu cô phải hiểu chuyện, phải ngoan.

Ba năm ở bên anh ta, cô chẳng học được gì, chỉ học được cách “ngoan ngoãn” hơn.

“ Tôi ngoan ngoãn để tiếp tục làm người thay thế của Dung Khả Mạn à?”

Câu nói này vừa dứt, đầu dây bên kia im bặt, cả phòng bệnh cũng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Sau một hồi im lặng, câu nói tiếp theo của Thẩm Ngộ Khuynh khiến trái tim đã nguội lạnh của Lâm Yên như bị đóng băng thêm một lớp.

Anh ta nói: “Em biết chuyện từ bao giờ? Ai nói với em?”

Lâm Yên cười lạnh, dứt khoát tắt máy, trong lòng âm thầm chửi một tiếng “Rác rưởi”.

Ở bên một kẻ như vậy rất hao tổn sinh lực, cô đã gần một năm không viết được tác phẩm nào ra hồn, nửa năm gần đây thậm chí đến cả ca khúc mới cũng không viết nổi.

Cô không giống những nhạc sĩ khác có thể sáng tác ổn định, cảm hứng sáng tác của cô rất phụ thuộc vào cảm xúc.

Suốt năm qua, đúng là chẳng có ai hay chuyện gì khiến cảm xúc cô rung động. Cô lại cố chấp giữ sĩ diện, không muốn tham gia show giải trí, luôn cho rằng bản thân phải dùng tác phẩm lên tiếng, không muốn làm những điều mình không thích.

Nhưng sau khi trả hết căn hộ bằng tiền mặt, số tiền tiết kiệm ít ỏi của cô không đủ để sống qua một tháng.

Đã nghèo đến mức đó rồi mà còn bị hiểu lầm là được bao nuôi, thật đúng là oan ức.

May mà cô đã tìm thấy nguồn cảm hứng mới mỹ thiếu niên còn mạnh hơn cả chiếc áo khoác đen của Thẩm Ngộ Khuynh.

Giờ cô tràn đầy cảm hứng, có giao cho cô viết mười bài nhạc chủ đề phim thần tượng cũng không thành vấn đề. Cô như nhìn thấy tiền bản quyền ùn ùn kéo đến.

Mặc dù cô rất muốn đưa cậu về nhà, nhưng vẫn nên giúp cậu tìm lại người thân trước đã.

Cô vừa quay lại phòng bệnh, liền đụng phải một đôi mắt sâu thẳm, sắc bén như dao, dường như muốn xẻ người ta ra xem bên trong.

Ánh mắt sắc lạnh ấy vụt qua rất nhanh, trong nháy mắt đã biến mất. Lâm Yên nhìn lại kỹ thì ánh mắt của mỹ thiếu niên vẫn trong sáng vô hại như cũ.

Chắc là cô nhìn nhầm, do bị Thẩm Ngộ Khuynh chọc tức đến hoa mắt rồi.

Cô khẽ hỏi cậu: “Cậu còn nhớ nhà ở đâu không? Cậu có người thân nào khác không? Tôi đưa cậu về nhà nhé.”

Thẩm Nhiên lắc đầu.

“Vậy... cậu có muốn về nhà cùng tôi không?”

Lâm Viên vì quá xúc động nên lỡ nói ra lời trong lòng, đột nhiên cảm thấy mình giống bà cô xấu xa đang dụ dỗ thiếu niên ngây thơ.

Lương Hân Thời bạn thân chí cốt vẫn im lặng nãy giờ, lập tức bước ra phản đối: “Không được! Sao cậu có thể tùy tiện mang một người đàn ông về nhà chứ?”

Đúng là bạn thân chí cốt, bình thường có cãi nhau thế nào thì đến lúc quan trọng vẫn quan tâm đến sự an toàn của cô.

Lâm Viên cảm động nói nhỏ: “Yên tâm đi, nhìn cậu ấy là biết cậu ấy không đánh lại em đâu. Em không sợ cậu ấy làm gì em.”

Lương Hân Thời liếc mắt khinh thường: “ Tôi sợ là cậu làm gì cậu ấy đó! Một mỹ nam tuyệt sắc thế này ở trong nhà, lỡ như cậu nổi thú tính mà làm chuyện gì đó với cậu ấy thì sao? Hủy hoại người ta, như vậy là phạm pháp, sẽ phải ngồi tù đấy!”

Nói xong còn nghiêm túc nhìn Thẩm Nhiên với vẻ chính nghĩa: “Cần thì tôi giúp cậu báo cảnh sát.”

Lâm Yên: …

Haiz, đúng là bạn thân.

Mỹ thiếu niên nãy giờ vẫn im lặng cúi đầu ngoan ngoãn, giờ khẽ ngước đôi mắt sáng trong nhìn về phía Lâm Yên, môi nhếch nhẹ một nụ cười dịu dàng, nhìn thì vô hại như mèo con.

“ Tôi sẽ về nhà cùng chị.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đã thành công rước sói vào nhà.

P/s: Bạn Lâm mạnh lắm, không bị thiệt đâu. Nhưng các bảo bối ở ngoài đời nhớ đừng tùy tiện mang trai lạ về nhà nhé~

Khi Lâm Yên đưa mỹ thiếu niên về đến nhà thì trời đã tối.

Tối qua cô đã gọi dịch vụ dọn dẹp đến dọn dẹp nhà một lượt.

Căn hộ được thiết kế theo phong cách gỗ nguyên bản đơn giản, trông rất sạch sẽ và dễ chịu. Tông màu xanh trắng kết hợp cùng các chậu cây xanh nhỏ tạo cảm giác tràn đầy sức sống và hy vọng.

Lâm Yên rất thích căn hộ của mình.

Trước tiên cô thả Nhị Bảo ra. Để Nhị Bảo làm quen với môi trường mới, nên vẫn nằm im trên sofa không nhúc nhích.

Lâm Yên lấy ra mười mấy túi mua sắm lớn nhỏ, có quần áo, giày dép, tất và thậm chí cả một chiếc điện thoại mới.

Tất cả những thứ đó gần như tiêu sạch số tiền tích góp ít ỏi của cô, nhưng cô không cảm thấy tiếc, dù sao thì đây cũng là nguồn cảm hứng duy nhất của cô hiện tại, cô phải đối xử thật tốt.

Lâm Yên quay đầu gọi mỹ thiếu niên vẫn đang đứng ở cửa: “Điện thoại này là cho em. Nhỡ đâu một ngày nào đó em nhớ ra điều gì, có thể dùng điện thoại để liên lạc với người thân của em.”

Thẩm Nhiên đứng ở cửa lặng lẽ quan sát khắp căn hộ một vòng, đôi mắt đen sâu dưới vành mũ hơi nheo lại. Rồi cậu nhấc vành mũ lên, để lộ đôi mắt trong sáng, bước đến gần.

“À đúng rồi,” Lâm Yên sực nhớ ra, quay sang nói với cậu, “Vì cậu không nhớ mình tên gì, nên để tôi đặt cho cậu một cái tên nhé.”

Biết rõ tên mình là Thẩm Nhiên, cậu ngẩng đầu nhìn cô, không biểu lộ ý kiến gì.

Lâm Yên tưởng cậu đồng ý, liền đảo mắt nhìn quanh phòng để tìm chút cảm hứng. Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại ở Nhị Bảo, chú mèo lười đang lim dim trên ghế sofa. Cô búng tay một cái.

“Con mèo đó tên là Nhị Bảo, vậy cậu gọi là Đại Bảo nhé.”

Đại Bảo, cái tên nghe thật thân thiết. Nhị Bảo là do cô tự đặt tên, Lâm Yên tự thấy mình là một “thiên tài đặt tên bình thường mà xuất sắc”.

Khóe mắt Thẩm Nhiên khẽ giật giật, liếc nhìn con mèo mập mạp bên cạnh, vẻ mặt hiện rõ là từ chối cái tên đó.

Thấy cậu không thích, Lâm Yên suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng nói: “Hoặc gọi là Bảo Bối?”

Thẩm Nhiên ho nhẹ một cái, trầm giọng nói: “Họ đều gọi tôi là A Nhiên.”

“Họ?” Lâm Yên thoáng thắc mắc, chẳng lẽ là những người vô gia cư kia sao? Cô lẩm nhẩm cái tên vài lần, càng gọi càng thấy thuận miệng, liền vui vẻ nói: “Nhiên Nhiên, cái tên này nghe rất hay đấy.”

Khóe mắt Thẩm Nhiên lại giật một cái, nghiêm túc chỉnh lại từng chữ: “Là A Nhiên.”

“Được rồi, Nhiên Nhiên.”

Thẩm Nhiên: …

“Nhiên Nhiên, đây là quần áo và đồ dùng cá nhân tôi mua cho cậu. Nếu cậu cần gì thêm cứ nói với tôi.” Lâm Yên đặt hơn chục túi đồ lên ghế sofa, rồi chỉ vào phòng ngủ chính bên cạnh: “Cậu cứ ở phòng này nhé.”

Thẩm Nhiên không có ý kiến gì, chỉ khẽ gật đầu.

“Ngoan ghê.”

Lâm Yên đưa tay muốn xoa đầu cậu, nhưng Thẩm Nhiên lập tức nghiêng người tránh né, khéo léo thoát khỏi tay cô.

Cậu tránh né không làm Lâm Yên bất ngờ, mà điều làm cô bất ngờ là phản xạ của cậu quá nhanh, như thể đã được huấn luyện.

Hoặc cũng có thể là do thường xuyên bị đánh mà luyện ra phản xạ nhanh như vậy. Không biết cậu đã mất trí bao lâu, chắc bị bắt nạt hàng ngày. Không né tránh thì chẳng phải bị đánh c.h.ế.t sao?

Thật đáng thương.

Cô nhỏ giọng, chỉ vào phòng ngủ nói nhẹ nhàng: “Vậy cậu vào nghỉ ngơi chút đi, tôi đi nấu cơm.”

Thẩm Nhiên liếc cô một cái, trong mắt đầy lạnh nhạt. Cô gái này hết nghi hoặc, lại thương cảm bi lụy—trông như kịch sĩ.

Cậu thoáng hối hận vì đã theo cô về.

Lâm Yên không ngờ rằng Thẩm Bạch Lộ lại gọi điện cho mình.

Thẩm Bạch Lộ là em gái ruột của Thẩm Ngộ Khuynh, nhỏ hơn cô hai tuổi, hiện đang học tại Nhạc viện, là đàn em của cô.

Không hiểu vì sao cô ta lại luôn tỏ ra có địch ý với cô.

Hai người rất ít khi liên lạc, trừ khi Thẩm Bạch Lộ muốn xin chữ ký của thần tượng thì mới nhớ đến cô.

Vừa bắt máy, Lâm Yên chưa kịp mở lời, Thẩm Bạch Lộ đã bắt đầu châm chọc:

“Lúc này mà chị còn dám làm loạn, không sợ anh tôi thật sự bỏ rơi chị sao?”

Lâm Yên ánh mắt trầm xuống: “Là anh cô bảo cô gọi cho tôi à?”

Thẩm Bạch Lộ cười khẩy: “Anh tôi đâu rảnh như vậy, anh ấy giờ đang bận ở bên chị dâu tương lai của tôi rồi. Chị dâu tôi là tiểu thư nhà họ Dung, vừa có giáo dưỡng, vừa hiểu lễ nghĩa, nói chuyện nhẹ nhàng, chị so nổi sao?”

Lâm Yên nhìn cái con “sói con vô ơn” này, thì ra những gì cô từng làm vì Thẩm Bạch Lộ, trong mắt cô ta chỉ là chuyện hiển nhiên và vô giá trị.

“Thẩm Bạch Lộ, bình thường tôi giúp cô bao nhiêu chuyện? Cô biết anh cô đính hôn với Dung Khả Mạn mà không nói với tôi?”

Thẩm Bạch Lộ lại thấy lời cô thật nực cười: “Chị quen anh tôi ba năm, lại không biết anh ấy có hôn ước? Chẳng phải chị cam tâm tình nguyện ở bên anh ấy sao?”

Cô thật sự không biết. Bạn bè của Thẩm Ngộ Khuynh, cô chưa từng gặp ai, mà chuyện hôn ước này cũng không phải ai ai cũng biết.

Anh ta cố tình giấu giếm, thì ai có thể nói cho cô biết chứ?

Chẳng trách mẹ và em gái của anh ta luôn tỏ thái độ khinh thường đối với cô.

Cô từng nhẫn nhịn vì anh, chấp nhận sự lạnh nhạt ấy.

Thì ra từ đầu đến cuối trong mắt họ, cô luôn là tiểu tam.

Cả nhà này, thật hết thuốc chữa.

Lâm Yên dứt khoát cúp máy, không cho Thẩm Bạch Lộ nói thêm gì.

Thẩm Bạch Lộ tức điên muốn gọi lại, thì điện thoại Thẩm Ngộ Khuynh gọi đến.

Thẩm Bạch Lộ lập tức cười tươi rói, vẫn là chị dâu tương lai đáng yêu hơn, ít nhất anh trai còn nhớ gọi điện cho mình.

Trước đây, mỗi lần anh trai ở bên Lâm Yên, là mất tích không thấy bóng dáng, không ai liên lạc được.

Cô vui vẻ bắt máy, ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh~”

Thẩm Ngộ Khuynh không hề bị sự nhiệt tình của cô làm lay động, giọng vẫn lạnh nhạt. Nhưng hôm nay, Thẩm Bạch Lộ cảm thấy giọng anh có chút khó chịu, bực bội.

“Liên hệ với chị dâu em, hỏi xem điện thoại cô ấy sao không gọi được? Hết tiền à?”

Thẩm Bạch Lộ chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Chị dâu em? Là chị Khả Mạn sao? Không phải chị ấy đang ở bên cạnh anh à?”

Bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, rồi Thẩm Ngộ Khuynh đổi cách nói: “Anh nói là Lâm Yên.”

Thẩm Bạch Lộ khựng lại, dù không muốn nhưng vẫn phải miễn cưỡng đồng ý, rồi gọi lại cho Lâm Yên.

Sau ba lần nghe thông báo “ số máy hiện không liên lạc được ”, Thẩm Bạch Lộ nhận ra mình đã bị chặn số.

Cô gọi lại cho Thẩm Ngộ Khuynh, vừa bắt máy đã càu nhàu: “Anh, chị ấy dám chặn số em!”

Nhưng bên kia điện thoại chẳng có ý an ủi cô, ngược lại giọng còn mang theo chút giận dữ: “Tại sao lại chặn số em? Trước kia hai người quan hệ không phải rất tốt sao?”

Thẩm Bạch Lộ nhớ lại lời mình cố ý nói với Lâm Yên lúc nãy, sắc mặt tái đi, sợ anh trai nổi giận, không dám nói thật.

“Chị ấy chặn em chắc là làm bộ làm tịch cho anh xem thôi. Anh, chị ấy yêu anh như vậy, sao có thể thật sự rời xa anh được?”

Nửa câu sau rõ ràng khiến Thẩm Ngộ Khuynh hài lòng, anh hừ khẽ một tiếng, chờ cô nói tiếp.

Biết mình nói trúng ý anh trai, Thẩm Bạch Lộ tiếp tục bịa chuyện:

“Hơn nữa, chị ấy cả năm nay không làm việc đàng hoàng, tiền tiết kiệm thì đem đi mua nhà hết rồi. Giờ chắc nghèo đến mức không có cơm mà ăn. Rời khỏi anh thì sống sao nổi! Chị ấy chỉ đang dọa chia tay để uy h.i.ế.p anh, vài hôm nữa chắc chắn sẽ tự quay lại cầu xin.”

Không rõ Thẩm Ngộ Khuynh có thật sự được an ủi hay không, nhưng sau khi nghe xong anh không nói gì mà chỉ cúp máy. Dù vậy, Thẩm Bạch Lộ vẫn có thể cảm nhận được anh trai đã nguôi giận rồi.

Dù là em ruột, nhưng trong lòng Thẩm Bạch Lộ vẫn không nhịn được mà thầm oán: Anh trai cô đúng là tra nam thật sự, ăn trong bát nhìn trong nồi.

Vợ chưa cưới (bạch nguyệt quang) của anh đã quay về, vậy mà anh vẫn nhớ nhung Lâm Yên.

Lâm Yên thì có gì tốt? Hai đàn anh mà cô ta từng thích đều từng tỏ tình với Lâm Yên, thế mà cô ta lại chẳng thèm để mắt đến ai!

Phòng ngủ chính trong căn hộ được trang trí rất tinh tế, bên ngoài cửa sổ sát đất là cảnh sông rộng lớn, ánh đèn đường lung linh kéo dài thành một dải dài ven sông.

Thẩm Nhiên tiện tay cầm điều khiển đặt cạnh của, rèm cửa dày nặng từ từ kéo lại che khuất cảnh đêm. Sau khi khóa kỹ cửa, cậu lắp thẻ sim vào điện thoại, bật máy.

Cậu kiểm tra khắp điện thoại, toàn bộ các ứng dụng đều là mặc định, không có gì bất thường.

Sau đó, cậu rút từ trong ống tay áo ra một con d.a.o nhỏ.

Dao chỉ dài bằng ngón tay, dạng d.a.o đa năng Thụy Sĩ, mở ra có bảy tám công cụ. Thẩm Nhiên mở ra một lưỡi d.a.o cực mỏng, kheo léo mở nắp lưng điện thoại.

Sau khi kiểm tra kỹ càng, cậu không phát hiện ra bất kỳ thiết bị nghe lén hay con chip nào khác.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa, ngón tay cậu khựng lại, ánh mắt sắc lạnh lia về phía cửa, ngay sau đó nhanh chóng cất d.a.o nhỏ, lắp lại nắp điện thoại rồi bước nhanh đến chiếc ghế bấp bênh bên cửa sổ, nằm xuống giả vờ nghỉ ngơi.

Lâm Yên đẩy cửa bước vào với thuốc trong tay, trong phòng khá tối, chỉ có một chiếc đèn cây mờ mờ sáng, Nhiên Nhiên đang nằm nghỉ trên ghế bấp bênh. Cô khẽ gọi:

“Nhiên Nhiên, uống thuốc nhé.”

Từ ghế bấp bênh vang lên giọng trầm khàn:

“ Tôi muốn ở một mình một lát.”

Lâm Yên gật đầu, đặt thuốc lên tủ cạnh cửa rồi nhẹ nhàng khép cửa rời đi.

Ngay khi cô rời khỏi, Thẩm Nhiên lấy điện thoại đã kiểm tra xong ra, soạn một tin nhắn gửi đi.

Chưa đầy ba giây, tin nhắn đã được phản hồi:

【Ông chủ? Cuối cùng cũng liên lạc được với ngài! Ngài đang ở đâu vậy? Tôi lo lắm.】

Anh trả lời:

【Nhanh chóng sắp xếp một nơi ở an toàn, điều tra một ca sĩ tên Lâm Yên.】

【Rõ. Ngài hiện tại có an toàn không?】

Can Lượng chờ năm phút không thấy phản hồi nữa, biết rằng ông chủ không thể trả lời thêm.

Ông chủ là người đa nghi, lại bị người ta hãm hại đến mức này, nhất định càng cẩn trọng hơn.

Không biết bây giờ ông chủ ở đâu, ăn uống thế nào, có ở được không...

Người đàn ông gần 40 tuổi - Can Lượng thở dài, bao năm nay đều do ông chăm sóc Thẩm Nhiên, với cái tính cách khó chiều kia, người thường không chịu nổi đâu.

Kén ăn đến mức cực đoan, đồ ăn mà mùi vị hơi kém một chút là không động đũa.

Còn mắc chứng mất ngủ, kén chọn giường nằm đến mức nếu không ngủ trên loại giường quen thuộc, dù có uống thuốc ngủ cũng không thể chợp mắt nổi, đúng là hoàng tử hạt đậu.

Giờ kẻ hãm hại vẫn chưa bị bắt, ông chủ chưa thể lộ mặt, nhất định phải sớm sắp xếp chỗ ở an toàn, không thì cậu sẽ sinh bệnh mất.

Lúc này, Thẩm Nhiên, người được gọi là "hoàng tử hạt đậu", đang ngồi trước bàn ăn, nhìn đống đen đen đỏ đỏ trong đĩa, mặt mày cứng đờ.

Cậu cố gắng nhận ra đây là món trứng xào cà chua, nhưng nhìn mãi vẫn không phân biệt được đâu là trứng.

Lâm Yên vốn thích ăn cay, cô cầm lọ tương ớt Lão Can Ma, định ăn cơm trộn riêng, nhưng vừa quay lại thì phát hiện Nhiên Nhiên cứ nhìn chằm chằm vào món ăn mà không động đũa.

“Không ăn à?” cô thắc mắc.

Cô đoán có khi nào là do đến môi trường lạ, cậu ấy thấy sợ?

Lâm Yên suy nghĩ một chút rồi hạ giọng nhẹ nhàng nói:

“Đừng sợ, tôi không làm hại cậu đâu, tôi chỉ là một cô gái yếu đuối thôi mà~”

Chưa dứt lời, tay cô dùng lực xoay mạnh nắp lọ tương ớt - loại nắp cần đến dụng cụ mới mở được - vậy mà cô mở ra bằng tay không.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Đại Lực …

Thẩm • hoàng tử hạt đậu • Nhiên: Vợ tôi thật là yếu đuối dễ thương ghê.

Lâm Yên nhìn lọ tương ớt trong tay, lúng túng ho khẽ hai tiếng, giả vờ như không có gì, múc một thìa trộn vào cơm.

Cô nhìn thấy tay phải Nhiên Nhiên đang bó bột, đoán có thể cậu ấy không quen dùng tay trái, mà cô lại quên mua thìa cho cậu ấy.

Vì thế, cô dùng đũa của cậu gắp một miếng trứng (cháy khét) bỏ vào bát cậu, rồi tiện tay gắp một đũa cơm đưa lên miệng cậu.

Thẩm Nhiên vừa định từ chối, thì miếng cơm trộn với trứng cháy kia đã bất ngờ bị nhét vào miệng.

Mùi khét lan ra khắp khoang miệng, Thẩm Nhiên trợn mắt, đứng phắt dậy định chạy đi nhổ ra.

Nhưng vì bị nghẹn nên ho một cái, miếng đó bị nuốt luôn. Người cậu cứng đờ, đôi mắt trong trẻo rưng rưng.

Nhị Bảo đang ăn hạt cho mèo một cách vui vẻ, ngẩng đầu thì vô tình chạm phải ánh mắt ai oán của Nhiên Nhiên.

Nó hài lòng “meo” một tiếng rồi tiếp tục ăn.

Thẩm Nhiên nhắm mắt, âm thầm bi thương.

Lâm Yên thấy phản ứng mạnh mẽ của cậu, trong lòng vô cùng áy náy. Cô mang người ta về nhà mà không nấu nổi một bữa cơm tử tế, còn mạnh miệng nói sẽ đối xử tốt với người ta...

Cô đầy áy náy mở một lọ dưa mặn khác, đặt trước mặt anh:

“Hôm nay ăn tạm đi nhé, mai tôi sẽ học nấu ăn tử tế, đảm bảo cậu sẽ có bữa cơm ngon và đầy dinh dưỡng.”

Thẩm Nhiên không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống ăn cơm trắng.

Lập xong flag, Lâm Yên chợt nhớ ra chuyện chính:

“Nhiên Nhiên, lát nữa cho tôi mượn điện thoại chút, tôi muốn đăng weibo.”

Cô định dùng số điện thoại của anh để đăng ký tài khoản Weibo.

Sau khi thảo luận với ê-kíp, cô quyết định làm theo cách của Dương Nhạn đúng như Thẩm Bạch Lộ nói, ai tin được cô yêu ba năm mà không biết Thẩm Ngộ Khuynh có hôn ước?

Nếu cô định giải thích và tìm bằng chứng, sẽ lại phải dây dưa với Thẩm Ngộ Khuynh, mà giờ cô không có tâm trạng đó, cũng không muốn phơi bày đời tư lên mạng.

Vì vậy, cô chọn cách “ bạn trai giả mới", thu hút sự chú ý, phủ nhận hoàn toàn mối quan hệ với Thẩm Ngộ Khuynh.

Ba năm qua, thật ra họ chẳng thể gọi là yêu đương gì, cô chẳng qua chỉ là công cụ để anh ta tưởng nhớ vị hôn thê đã mất.

Giờ hôn thê anh ta quay lại rồi, chắc chắn anh ta cũng đang sốt ruột muốn chia tay cô. Dù sao thì vì người ta, anh cũng đã "giữ thân như ngọc" ba năm rồi.

Từ thế thân trở thành bạch nguyệt quang

Chương 3