Từ thế thân trở thành bạch nguyệt quang

Chương 5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~16 phút

Cô từng nghĩ đó chỉ là câu chuyện do cô bạn thân nói quá lên thôi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy tình trạng của Nhiên Nhiên, cô bắt đầu sợ rằng anh thật sự sẽ không tỉnh lại.

Lâm Yên nhớ lại đêm qua anh đã ngủ thiếp đi trong tiếng hát của mình, nên cô lại khe khẽ ngân nga bài hát đó, hy vọng có thể giúp anh vượt qua nỗi sợ trong giấc mơ và tỉnh dậy.

Trong giấc mơ, Thẩm Nhiên đang đứng giữa võ đài quyền anh tối đen nồng nặc mùi m.á.u tanh.

Trên võ đài là những cơ thể nhỏ bé, đang đau đớn rên rỉ bò trườn. Có đứa đã gãy chân, có đứa mù một mắt, có đứa thì hai tay không thể nhấc nổi.

Một đứa khác nằm thoi thóp trên sàn, thở dốc liên tục.

Cậu là đứa duy nhất còn đứng vững giữa võ đài, gương mặt tái nhợt loang lổ m.á.u – mà những vết m.á.u đó… không phải của cậu.

Đột nhiên, đứa trẻ đang thở dốc trợn trừng mắt, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn rồi phun ra một ngụm m.á.u cuối cùng, hoàn toàn bất động.

Nó đã chết.

Một người đàn ông từ trong bóng tối bước ra, vừa vỗ tay vừa nở nụ cười dữ tợn, khuôn mặt có một vết sẹo lớn, tay cầm một cành hoa hồng.

“Thẩm Nhiên, em thắng rồi, còn đánh c.h.ế.t một đứa nữa, giỏi lắm. Giờ thì anh trai có thể đưa em đi rồi.”

Thẩm Nhiên gân xanh trên cổ nổi lên, đôi chân lạnh buốt, cánh tay siết chặt run rẩy, cậu đã cạn kiệt sức lực, cố gắng đến cùng cũng chỉ có thể rít khẽ một tiếng đầy uất ức:

“Không phải em đánh c.h.ế.t nó!”

Nó vốn bị hen suyễn nặng, cậu còn cố ý tránh nó lúc đánh, hoàn toàn không đụng đến nó – nó là do bệnh mà chết, không phải do cậu!

“Không cần chối đâu, không ai biết em g.i.ế.c người cả, chỉ cần em biết là được rồi. Nhìn đi, m.á.u dính đầy tay em. Em đã g.i.ế.c người rồi, Thẩm Nhiên, ha ha ha ha…”

Kẻ mặt sẹo nhe răng cười quái dị trong ánh đèn, hắn đặt bông hồng vào tay cậu, gai đ.â.m vào làn da non nớt, nhưng cậu không cảm thấy đau.

“Từ giờ, dù em có g.i.ế.c bao nhiêu người nữa, cũng đừng cảm thấy tội lỗi. Bởi vì em vốn không phải người tốt. Chúc mừng sinh nhật, em trai.”

Cậu ôm đầu quỳ rạp xuống, đau đớn như đầu sắp nứt ra, cả người run rẩy không ngừng.

Cậu rất lạnh.

Bỗng nhiên, một làn hơi ấm bao phủ lấy cơ thể, từ bầu trời vang lên một khúc hát trong trẻo thánh thót, ấm áp và đầy ánh sáng cứu rỗi. Đây là thiên đường chịu nhận cậu rồi sao?

Cậu là người xấu, liệu người xấu có thể lên thiên đường sao?

Lâm Yên hát đến khản cả giọng mà anh vẫn chưa tỉnh lại, cô cảm thấy có thể cách của mình quá nhẹ nhàng nên đã cầu cứu Lương Hân Thời.

Lương Hân Thời nhanh chóng trả lời lại: “Có thể dùng nước b.ắ.n vào mặt để đánh thức cậu ấy ”.

Nhưng sau đó mới nhớ ra tính cách bốc đồng của cô bạn mình, liền vội vàng nhắn thêm: "Ý tớ là dùng đầu ngón tay chấm chút nước rồi vẩy nhẹ lên mặt cậu ấy thôi nhé."

Đáng tiếc, đã quá muộn.

Lâm Yên vừa đọc xong tin nhắn đầu tiên liền hành động ngay, tiện tay cầm nguyên ly nước lạnh trên tủ đầu giường lên.

Trong bóng tối, giọng hát dịu dàng kia không bỏ rơi anh, hát mãi, hát mãi, như kéo thần trí anh rời khỏi địa ngục.

Thẩm Nhiên rốt cuộc tỉnh lại, không kiềm được mà muốn lao về phía ánh sáng ấy, tìm kiếm một chút hơi ấm.

Vừa mở mắt ra, một ly nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến cơ thể vừa mới ấm lên lại lạnh toát ngay lập tức.

Thẩm Nhiên chậm rãi mở mắt, qua màn tóc ướt sũng che mắt, anh nhìn thấy Lâm Yên đang cầm ly nước mỉm cười rạng rỡ đầy vẻ mãn nguyện.

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Đại Lực đã sáng tạo ra một phương pháp trị liệu mới: “liệu pháp hủy diệt”.

Lâm Yên lấy khăn lông lau cho Nhiên Nhiên, thấy anh vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh, không hiểu tại sao anh lại có thái độ như vậy với người đã nhiều lần cứu giúp anh.

Nhưng cho dù anh có ghét cô, cô vẫn muốn giúp anh hết lòng – vì anh đã khơi dậy cảm hứng sáng tác cho cô, mà ân tình này nhất định phải được báo đáp gấp bội.

Khi đi lấy ga gối và chăn sạch để thay, cô tiện tay lấy luôn mấy chiếc bánh ngọt vừa mua ở siêu thị đem qua cho anh.

Thẩm Nhiên không hứng thú với bánh, nhưng trong túi đồ trong suốt kia, anh bất ngờ nhìn thấy một tấm danh thiếp màu đen quen thuộc.

Trên đó chỉ in một dòng chữ đơn giản: Công ty cổ phần tập đoàn Cao Thích.

Sắc mặt anh chợt trầm xuống, ánh mắt dán vào dáng người mảnh khảnh đang thay ga giường, ánh nhìn dần sâu thẳm, nguy hiểm.

Lâm Yên mặc tạp dề màu hồng, tất bật trong bếp gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng bước ra ngoài với tinh thần phơi phới như được nạp đầy năng lượng.

Thẩm Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, không hiểu sao cô có thể lúc nào cũng tràn đầy sinh lực như vậy, lúc nào cũng rạng rỡ như vậy, không biết mệt mỏi là gì.

Tay phải cô giơ chiếc muôi như cầm vũ khí hạng nặng, bước ra với dáng vẻ kiêu hãnh như nữ thần giữa phàm trần, khinh thường nhìn hai “phàm nhân” – một người một mèo đang ngồi xem TV trên ghế sô pha, nghiêm trang tuyên bố:

“Bữa sáng xong rồi!”

Hai quả trứng ốp la, vài lát bánh mì nướng, hai ly sữa.

Thẩm Nhiên đi tới, che giấu tâm trạng u ám bằng ánh mắt trong trẻo, anh không động đũa, chỉ lặng lẽ quan sát vẻ mặt của cô rồi chậm rãi lên tiếng:

“Nếu có ai hỏi cô về tung tích của tôi, cô sẽ nói cho họ biết chứ?”

Lâm Yên sững người, ngẩng đầu nhìn anh, trầm ngâm một lúc rồi nghiêng người tới trước, nghiêm túc hỏi lại:

“Anh nhớ lại được gì rồi sao? Có phải anh bị kẻ thù hãm hại, nên mới phải lang thang ngoài đường, bị thương rồi mất trí nhớ, đúng không?”

Cô nói vu vơ vậy mà lại đúng gần hết sự thật, sắc mặt Thẩm Nhiên trầm xuống, yết hầu khẽ động, giọng anh trầm đục hơn:

“Vậy là… thật sự có người hỏi về tôi sao?” Ngừng một chút, anh nói tiếp: “Nếu thật vậy, cô có thể giao tôi ra.”

Lâm Yên đặt ly sữa xuống, môi vẫn còn dính chút bọt sữa, đôi mắt đào hoa lấp lánh ánh nước, long lanh như sắp khóc.

Cô bị cảm động rồi.

Anh sợ liên lụy tới cô, nên mới không ngại nguy hiểm, bảo cô giao anh ra cho kẻ thù?

Một người chính nghĩa đến mức ấy, thật là lương thiện, thật là nghĩa hiệp!

Trong mắt cô, anh giờ đây như được phủ ánh hào quang, cô cố kìm nén thôi thúc muốn kết nghĩa chị em, liền đứng dậy đi vào phòng ngủ của mình, khiến Thẩm Nhiên kinh ngạc nhìn theo, rồi thấy cô trở ra với một con d.a.o găm khắc hình đại bàng bằng vàng, hai tay nâng lên trước mặt anh.

“Ông ngoại tôi luôn nói, người lương thiện ắt sẽ được phúc báo. Con d.a.o găm này là ông để lại cho tôi, cậu cầm lấy mà phòng thân. Cậu xem tôi là bạn, thì tôi cũng coi cậu là anh em. Nếu thật sự có kẻ thù tìm đến cửa, tôi sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ cậu!”

Lời nói nghĩa khí ngút trời của Lâm Yên khiến trong lòng cô nhớ đến ông ngoại mình.

Từ nhỏ, cô lớn lên bên cạnh ông, theo ông học võ, nghe ông kể về những anh hùng như Vệ Thanh, Nhạc Phi, từng có mộng “cưỡi ngựa múa kiếm chu du thiên hạ”.

Nhưng sự đời khó lường, sau một lần đánh nhau, ông nghiêm cấm cô ỷ vào sức mạnh để mà gây chuyện bên ngoài.

Hồi đó, trong một trận đánh nhau “oanh liệt”, cô làm sưng mắt một cậu bé mập hàng xóm, bị ông phạt nhốt trong nhà một tháng. Chính thời gian đó đã khai phá tài năng âm nhạc của cô, để rồi cô trở thành ca sĩ.

Dù vậy, tinh thần hiệp nghĩa trong cô không hề mất đi, mà còn khắc sâu vào m.á.u thịt.

Thẩm Nhiên nhìn con d.a.o găm nặng trĩu trong tay, lại nhìn người phụ nữ tràn đầy nhiệt huyết trước mặt, ánh mắt sắc bén quan sát cô một hồi, trực giác mách bảo rằng cô không hề diễn hay nói dối.

Cô thật sự ngốc.

Ngốc đến mức không thể có đủ IQ để hại anh.

Một người ngốc thế này mà vẫn lớn lên khỏe mạnh, hẳn là gia đình cô yêu thương cô nhiều lắm

Cô lại còn nói anh lương thiện, còn muốn liều mạng bảo vệ anh...

Cô hiểu thế nào là “liều mạng” không?

Thẩm Nhiên dùng ngón tay vuốt nhẹ hoa văn khắc trên cán dao, dần thu lại vẻ châm biếm trong mắt, ánh nhìn trong trẻo trở nên sâu thẳm. Anh dựa vào lưng ghế, yên lặng nhìn cô.

Đôi mắt cô hồng hồng, khi không cười thì đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt trong veo. Lúc cười, đôi mắt ấy như biết phát sáng.

Anh nhẹ nhàng đặt d.a.o xuống, cầm ly sữa lên — không phải loại sữa tươi cao cấp nhất, rồi cầm một lát bánh mì — cũng chẳng phải bánh thủ công của thợ làm bánh nổi tiếng.

Nhưng những món ăn đơn sơ như vậy, người phụ nữ đối diện lại ăn một cách ngon lành.

Đôi môi hồng hồng của cô khẽ khép rồi mở, má phồng lên, vài ba miếng là nuốt xong.

Anh cũng cắn một miếng bánh mì, nuốt ngụm sữa.

Thật ra... cũng không đến nỗi khó nuốt như tưởng tượng.

Trong phòng đàn ở biệt thự vùng ngoại ô phía tây, Thẩm Ngộ Khuynh— người gọi mãi cho Lâm Yên mà không ai nghe máy— ném phong bì đầy tiền lên mặt đàn piano, nhắm mắt bóp trán. 

Hai ngày nay, anh bận rộn chăm sóc Dung Khả Mạn, cô ấy vừa khỏi bệnh nặng, lại mới từ nước ngoài về, có nhiều điều chưa thích nghi, cần anh giúp đỡ.

Mãi đến hôm nay anh mới nhận ra mình gọi cho Âm Yên không được, anh bị Lâm Yên chặn số.

Anh chuyển sang ứng dụng WeChat, cuộc trò chuyện dừng lại ở tin nhắn cô gửi từ hôm trước, kể về việc dạo này cô bí ý tưởng sáng tác.

Mà anh, một chữ cũng chưa từng trả lời.

Anh nghĩ rằng mấy chuyện đó cô tự giải quyết được, anh cũng không giúp được gì, mà những lời an ủi thì chỉ là những câu dư thừa vô nghĩa.

Ngón tay anh gõ vào ô nhập văn bản, do dự một chút rồi gửi một icon mặt cười.

Ngay lập tức hiện lên dấu chấm than đỏ, hệ thống báo: “Đối phương đã bật xác minh bạn bè, bạn chưa phải là bạn của họ…”

Thẩm Ngộ Khuynh hít sâu một hơi, mang theo vài phần tức giận mà bấm vào dòng chữ màu xanh để gửi yêu cầu kết bạn.

Lại bị từ chối.

Anh thực sự đã bị chặn.

Trước đây Lâm Yên rất ít khi giận dỗi với anh, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, có lúc anh còn thấy cô quá ngoan đến mức anh không chủ động thì cô cũng chẳng tiến tới?

Nhớ đến đôi mắt long lanh đầy linh động của Lâm Yên, cùng nụ cười có lúm đồng tiền duyên dáng, khóe môi Thẩm Ngộ Khuynh bất giác cong lên. Đã bao ngày không gặp, nỗi nhớ bất chợt trào dâng khiến anh muốn gặp cô ngay lập tức.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ xa đến gần, anh đột nhiên mở mắt, hy vọng vừa dâng lên thì lại tan biến khi thấy rõ người đến.

Gương mặt diễm lệ của Dung Khả Mạn xuất hiện trong tầm mắt anh.

Đường eyeliner dày và chân mày kẻ quá cao khiến anh thấy khó chịu.

Trong ký ức của anh, Dung Khả Mạn là một người thanh khiết như đóa sen mới nở, giống hệt như ấn tượng đầu tiên của anh về Lâm Yên.

Mà giờ đây, trán cô không đủ đầy đặn, sống mũi không đủ cao, da chưa đủ mịn, mắt chưa đủ sáng, nụ cười cũng chẳng ưa nhìn.

Liệu đây có còn là gương mặt anh từng nhớ nhung?

Còn tiêu chuẩn đánh giá những cái “ không đủ” kia là gì Thẩm Ngộ Khuynh không muốn nghĩ sâu.

Anh chỉ biết, lớp hào quang của “bạch nguyệt quang” trong lòng mình đang dần tan biến trong những ngày ở chung gần đây, không còn là cảm xúc hân hoan lúc mới gặp lại nữa.

Dung Khả Mạn đưa lên một ly cà phê, giọng nhẹ nhàng: “Ngộ Khuynh, đây là cà phê em pha cho anh, hạt cà phê em mang về từ nước ngoài đấy, anh thử xem.”

Trước đây đúng là anh thích cà phê, nhưng từ năm ngoái bắt đầu bị đau dạ dày, Lâm Yên không cho anh uống nữa. Mỗi khi anh mệt mỏi, cô đều pha trà thơm cho anh.

Dù bình thường cô hơi vụng về, nhưng khi pha trà lại thanh tao như tiên nữ, và anh dần yêu thích hương trà thanh nhã ấy.

Dung Khả Mạn gọi ba lần mới kéo anh ra khỏi dòng hồi tưởng, anh lạnh nhạt nói: “ Tôi không uống cà phê, cảm ơn.”

Dung Khả Mạn mấy ngày nay cũng cảm nhận được thái độ thay đổi của anh, biết rằng mỗi lần anh thất thần là đang nghĩ đến người phụ nữ khác. Nhưng cô không còn chỗ nào để dựa dẫm nữa.

Gia tộc Dung vốn do ông nội nắm quyền, cha cô không có năng lực, khi còn sống đã chẳng có địa vị gì trong nhà. Quyền hành phần lớn đều nằm trong tay chú ba.

Sau khi cha mất, ông nội thấy cô đáng thương nên cho cô chức Phó Tổng giám đốc, nhưng cô cũng chẳng tạo được thành tích khiến ông vừa lòng.

Sau vụ tai nạn tàu thủy lần này, vị trí đó chắc chắn cũng không giữ được nữa. Cô không muốn ở lại nhà họ Dung, không muốn nhìn sắc mặt của thím ba mỗi ngày.

Thẩm Ngộ Khuynh vẫn còn tình xưa nghĩa cũ, hơn nữa chính anh là người đón cô về, mấy ngày nay cũng chăm sóc chu đáo. Còn người phụ nữ kia, nghe nói rất giống cô, vậy thì anh chỉ đang tìm người thay thế cô thôi, người anh yêu vẫn là mình.

Chỉ là xa cách quá lâu, anh đã quen với người phụ nữ kia. Giờ cô quay lại, chỉ cần ở bên anh nhiều hơn, nhất định họ sẽ quay lại như xưa.

“Ngộ Khuynh, em muốn dọn ra ngoài ở, thím ba đối xử với em không tốt …”

Thẩm Ngộ Khuynh gật đầu: “Được, anh sẽ giúp em tìm nhà.”

Dung Khả Mạn: “Ngộ Khuynh, em không muốn ở lại nhà họ Dung thêm phút nào nữa, chỗ này của anh chẳng phải đang để trống sao? Em ở đây được không?”

Thẩm Ngộ Khuynh không cần suy nghĩ liền buột miệng từ chối: “Không được, đây là của Lâm Yên.”

Dung Khả Man bị sự từ chối dứt khoát của anh làm cho đỏ hoe cả mắt, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào xin lỗi: “Xin lỗi... Em tưởng cô ấy sẽ không quay lại nữa...”

Lâm Yên chưa bao giờ khóc, cho dù là những chuyện mà anh nghĩ cô sẽ rất đau lòng, cô cũng tự mình tiêu hóa và giải quyết.

Thẩm Ngộ Khuynh từng nghĩ cô không cần đến anh, đôi lúc còn hy vọng cô có thể ôm lấy anh mà khóc một trận.

Nhưng giờ nhìn thấy Dung Khả Mạn yếu đuối, đáng thương như vậy, anh lại cảm thấy bực bội vô cùng.

Lúc này anh mới nhận ra: loại người suốt ngày khóc lóc đòi được dỗ dành, thật sự rất phiền.

Anh viện cớ ra ngoài hít thở không khí, đi xuống lầu.

Lúc đi ngang qua phòng sách, anh chợt dừng lại.

Đẩy cửa bước vào, trên bàn là bộ sạc điện thoại nằm lặng lẽ bị bỏ quên, ngăn kéo còn đang mở một nửa.

Anh tiến lại gần, thấy rõ bức ảnh kỷ niệm bên trong.

Anh cầm lấy tấm ảnh người phụ nữ trong ảnh rất giống Lâm Yên, còn Dung Khả Mạn bây giờ thì chỉ giống khoảng ba phần.

Người ta thường nói ký ức vốn có bộ lọc, lại thêm lớp ánh sáng "Bạch nguyệt quang", nên lúc in tấm ảnh này anh hoàn toàn không thấy nó đã được chỉnh sửa bằng hiệu ứng làm đẹp đến mức chẳng còn giống Dung Khả Mạn.

Thẩm Ngộ Khuynh nhìn xuống phong bì tiền dày cộp đang cầm trên tay — gần một năm nay cô ấy không có thu nhập gì, khoản tiền này hẳn là tất cả số tiền tiết kiệm còn lại.

Thẩm Bạch Lộ nói đúng — không có anh, cô ấy không thể sống nổi.

Chắc chắn cô ấy đang đợi anh đến dỗ dành.

Anh không thích dỗ người khác, nhưng lần này thì phá lệ vậy.

Ăn trưa xong, Thẩm Nhiên trở lại phòng ngủ, nằm lười biếng trên ghế bập bênh, đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.

Lâm Yên mặt dày đòi ở lại phòng "Nhiên Nhiên", còn kéo cả ghế bập bênh từ phòng khách vào, ngồi sát ngay cạnh ghế anh.

Ánh nắng trưa xuyên qua tấm rèm voan trắng mờ ảo chiếu xuống hai người, ấm áp dịu dàng.

Lâm Yên tận hưởng cảm giác tuyệt vời ấy với gương mặt rạng rỡ.

Cô nghiêng đầu khẽ, đôi mắt hoa đào hơi ửng hồng vì nắng, cong lên thành vầng trăng khuyết, cười ngốc nghếch một cách đáng yêu.

“Nhiên Nhiên, sao cứ ở cạnh cậu là tâm trạng tôi lại tốt đến vậy nhỉ?”

Thẩm Nhiên kéo mình khỏi dòng suy nghĩ, ánh mắt đen láy liếc sang trái nhìn cô một cái, vẻ mặt càng thêm u ám.

Rồi anh lại thu hồi ánh mắt, trầm mặc một lúc mới thấp giọng lên tiếng:

“Tối nay tôi định rời đi.”

Lâm Yên sững người, ánh mắt đào đang mỉm cười lập tức nhuộm một tầng u buồn.

“Cậu định đi đâu? Cậu bị thương lại mất trí nhớ, cậu sợ liên lụy đến tôi à? Tôi không sợ đâu!”

Thẩm Nhiên quay hẳn đầu nhìn cô, chăm chú hỏi: “Cô còn chưa hiểu gì về tôi mà đã khẳng định tôi là người tốt sao?”

“Cậu không biết giữa người với người có một thứ gọi là từ trường à? Tôi và cậu là cùng một tần số. Không cần hiểu rõ cậu, tôi biết cậu chắc chắn là người tốt.”

Giọng nói trong trẻo của Lâm Yên như thứ thuốc mát lành xoa dịu lên dây thần kinh nhạy cảm nhất trong anh, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương tích tụ suốt bao năm.

“Nhiên Nhiên, cậu đừng đi được không? Đợi đến khi cậu khỏi hẳn rồi hãy đi, được không?”

Trong tai anh toàn là lời van nài dịu dàng của cô, trái tim luôn kiên định như như đang bị một loại chất ăn mòn xâm chiếm, từng chút một mềm ra, vỡ vụn.

Lúc này, Lâm Yên - người hoàn toàn không biết mình chính là chất ăn mòn đó - thấy điện thoại vang lên, là số lạ gọi đến.

Cô tưởng là nhà sản xuất Bạch Tiểu Nam gọi lại, vì lúc nãy anh có nói sẽ đổi số và liên hệ lại sau.

Kết quả vừa bắt máy, giọng nói lạnh lùng của Thẩm Ngộ Khuynh truyền ra từ đầu dây bên kia, khiến tâm trạng vốn đã buồn bực của cô càng thêm tồi tệ.

“Em đang ở đâu? Anh tới đón em.”

Lâm Yên liền giơ điện thoại ra xa một chút, sợ làm tổn thương tai mình, nghiến răng nói: “Thẩm Ngộ Khuynh, mấy lời tôi nói với anh trước đây, anh xem như rác hết rồi à?”

Thẩm Ngộ Khuynh vẫn thong dong bình tĩnh: “Anh thấy bài đăng ‘bạn trai giả’ của em rồi, anh biết đó chỉ là cách em tự bảo vệ mình, anh sẽ không vạch trần em. Quản lý của em cũng đến tìm anh đàm phán rồi, mọi thứ anh đều có thể đồng ý, nhưng chia tay thì không.”

Lâm Yên cười lạnh: “Anh dám vạch trần tôi không?”

Mấy ngày nay sau chia tay, nhờ các thông tin mà Dương Nhạn cung cấp, cô đã hiểu ra một chuyện 

Thẩm Ngộ Khuynh chưa từng công khai sự tồn tại của cô là vì ở nhà họ Thẩm anh ta vẫn chưa nắm được quyền lực tuyệt đối, còn cần sự ủng hộ của nhà họ Dung, anh ta đang lợi dụng tình cảm quá khứ với Dung Khả Mạn để dựng hình tượng một người si tình đáng tin cậy, không chỉ giữ được sự ủng hộ của nhà họ Dung, mà còn dễ dàng giành được nguồn lực từ nhiều phía.

Lâu ngày, hình tượng đó chính anh ta cũng tin là thật.

Anh ta rất sợ bị người khác mắng là vừa mới mất vị hôn thê đã có người thay thế.

Cho nên, cô không sợ anh ta vạch trần.

Bây giờ, phải là anh ta sợ người khác biết chuyện giữa họ hơn.

“Lâm Yên!” Giọng Thẩm Ngộ Khuynh cuối cùng cũng biến đổi, mang theo phẫn nộ: “Anh đang cho em bậc thang để bước xuống, đừng không biết điều. Anh cần thời gian để xử lý chuyện hôn ước với Dung Khả Mạn, em đừng bị mấy tin đồn kiểu ‘thế thân, bao nuôi’ làm ảnh hưởng. Với lại, bây giờ em cũng chẳng còn tiền, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ.”

Lâm Yên hít sâu một hơi, cố kìm lại cơn giận đang dâng trào, người này thật sự không hiểu tiếng người.

Cô có nói bao nhiêu cũng vô ích.

“Xin lỗi nhé, dù tiền tiết kiệm của tôi không nhiều, nhưng bao nuôi một bé cún nhỏ thì vẫn dư dả. Tôi còn phải đi ngủ trưa với cún con đây. Tạm biệt!”

Bị người ta làm buồn nôn thì phải buồn nôn lại đó là điều ông ngoại dạy cô!

Lâm Yên cúp máy, cảm thấy xui xẻo, lập tức đánh dấu số đó là “gọi làm phiền” rồi cho vào danh sách đen.

“ Tôi là cún con mà cô bao nuôi hả?”

Giọng nói của Nhiên Nhiên vang lên phá tan cảm giác sảng khoái vừa có được khi trả đũa tên đàn ông khốn kiếp kia.

Cô mới sực nhớ trong phòng vẫn còn người!

Vừa rồi vì tức giận nên buột miệng nói ra câu đó.

Cô cười gượng gạo, quay đầu nhìn anh, cố gắng dùng nụ cười để che giấu sự lúng túng muốn độn thổ.

Chỉ thấy anh hơi nghiêng đầu, nâng mắt lên, ánh nhìn sâu thẳm như mực, thong thả nói:

“Còn muốn ngủ với tôi nữa à?”

Lâm Yên: ...

Lâm Đại Lực: Không cần thiết phải nhắc lại lời tôi.

Thẩm "Đuôi To" Nhiên: Không phải nhắc lại, mà là sợ em quên thôi.

Từ thế thân trở thành bạch nguyệt quang

Chương 5