Từ thế thân trở thành bạch nguyệt quang

Chương 9

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~16 phút

Anh ta uể oải phất tay:

“Không cần lãng phí thời gian, đưa thẳng cho Dung Khả Mạn đi, rút người theo dõi về.”

Bùi Thích ngả người vào lưng ghế thoải mái, cơn mệt mỏi khiến anh ta có phần bực bội:

“Cái cô họ Lương kia rốt cuộc mấy giờ mới đến?”

Liêm Nhất nhìn đồng hồ, nghiêm túc trả lời:

“Đã hẹn đúng một giờ chiều, còn năm phút nữa.”

Bùi Thích cười lạnh:

“Hừ, cuối cùng cũng chịu đến gặp rồi.”

Lần trước lấy lý do mời hợp tác để dụ cô ta đến, kết quả lại bị cô gọi điện thoại uy hiếp, nói chỉ có sư phụ cô ta điều chế được thuốc đặc trị cho bệnh của anh ta, mà công thức chỉ mình cô biết. Cùng lắm thì cá c.h.ế.t lưới rách!

Cũng khá có cá tính đấy.

Anh ta thật sự muốn xem xem một con nhóc như vậy có bản lĩnh gì.

Đang nghĩ thì ánh mắt Bùi Thích bất ngờ bị một tấm ảnh trong tài liệu thu hút, lông mày giật giật đau:

“Tấm ảnh này từ đâu ra?”

Liêm Nhất nhìn bức ảnh mờ trong tay sếp, giải thích:

“Là ảnh Lâm Yên và bạn trai cô ấy bị chụp lén trong đêm mưa.”

“Bạn trai?” Bùi Thích đưa ảnh lại gần, cứ cảm thấy bóng người trong ảnh sao mà quen mắt.

Còn chưa kịp nhớ ra là quen ở đâu, thì tiếng giày cao gót gõ lộp cộp trên nền đá hoa cương vang lên, dừng lại trước cửa, và ngay sau đó là tiếng gõ cửa văn phòng.

Bùi Thích nhìn đồng hồ - đúng 13:00.

Cố tình không lên tiếng, thong thả đứng dậy đi đến ghế nghỉ bên cửa sổ, tỏ vẻ làm khó dễ.

Nhưng sau tiếng gõ, người bên ngoài chẳng đợi được sự cho phép mà trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Một mỹ nữ nóng bỏng, diện váy đỏ bó sát có xẻ tà, mang giày cao gót mảnh bước vào, vóc dáng gợi cảm khiến Liêm Nhất đờ đẫn nhìn theo.

Cô ta đi đến gần sếp rồi, Liêm Nhất mới hoàn hồn, vội hỏi:

“Cô… cô là bác sĩ Lương?”

Cô ta khẽ liếc qua, đôi mắt phượng sắc lạnh nhếch lên, sự lạnh lùng trong thái độ đối lập hoàn toàn với thân hình nóng bỏng. Cô bình thản giới thiệu:

“Chào anh, tôi là Lương Hân Thời, đệ tử của Ngô Xuyên Trung.”

Câu nói hờ hững ấy lập tức khiến Bùi Thích hứng thú. Anh ngẩng mắt lên nhìn cô, vốn tưởng sẽ là một phụ nữ lãnh đạm khô khan, ai ngờ lại bị nhan sắc đập cho choáng váng.

Sau cơn ngạc nhiên, anh bật cười khẽ, đầy mỉa mai:

“Tiến sĩ Ngô thu đệ tử ở quán bar à?”

Lương Hân Thời nhàn nhạt liếc anh, mở túi xách, từng bước tiến lại gần.

Đôi tay gầy lạnh như băng của cô bất ngờ sờ lên mặt anh, nhẹ vuốt cằm rồi trượt ngón tay qua yết hầu, cúi người lại gần cổ anh, ngón tay khẽ xoay mặt anh sang một bên, để lộ mạch m.á.u trên cổ trắng như tuyết.

Trước ánh mắt khinh miệt đầy trêu chọc của anh, Lương Hân Thời lấy từ túi ra một ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, không để anh kịp phản ứng, nhanh – chuẩn – gọn đ.â.m thẳng vào mạch máu.

Khi đồng tử của Bùi Thích dần mở to, thuốc cũng đã được tiêm xong.

Cô rút kim, buông cổ anh ra, môi đỏ khẽ cong lên:

“Sư phụ tôi bảo anh sợ tiêm, đúng thật nhỉ.”

Trước khi ngất xỉu, Bùi Thích trừng mắt nhìn gương mặt quyến rũ kia, trong đầu chửi một câu thô tục:

Lương – Hân – Thời – đồ c.h.ế.t tiệt!

Lương Hân Thời lật mí mắt anh kiểm tra sơ bộ, xác định thuốc đã có hiệu quả, thu dọn đồ đạc xong, quay sang nói với Liêm Nhất – người đã hóa đá:

“Giờ anh ta có thể ngủ ngon rồi, để tự tỉnh là được, tỉnh lại thì gọi tôi.”

Nói xong liền xoay người rời đi, tà váy đỏ tung bay theo từng bước chân.

Liêm Nhất như bừng tỉnh, vội đuổi theo hỏi:

“Bác sĩ Lương, sếp tôi sẽ ngủ bao lâu?”

Giọng nữ lạnh lùng vang vọng nơi hành lang:

“Cỡ hai ngày, không c.h.ế.t đói được đâu.”

Liêm Nhất: …

Lâm Yên chính thức ký hợp đồng tham gia chương trình tạp kỹ mới của đạo diễn Đồng với tư cách khách mời cố định.

Tôn Chí Quân rất vui, chương trình của đạo diễn Đồng trước giờ ai lên cũng nổi. Ông ta phải dùng đến mối quan hệ nhiều năm mới nhét được Lâm Yên vào, nên trước mặt đạo diễn Đồng ông ta không ngừng căn dặn Lâm Yên nhất định phải thể hiện tốt.

Thật ra Tôn Chí Quân cũng không hẳn muốn nâng đỡ Lâm Yên, năng lực của cô lúc trồi lúc sụt, cứ bảo là cần “cảm hứng sáng tạo”, lại còn luôn từ chối show thực tế và chiêu trò quảng bá.

Nếu không phải vì vụ "tiểu tam bao dưỡng" lúc trước khiến cô bất ngờ nổi tiếng, đủ để đạt tiêu chuẩn chọn người của đạo diễn Đồng, trong khi công ty lại không có ai khác phù hợp hơn, thì ông ta cũng chẳng cho cô cơ hội quý giá thế này.

Lâm Yên nhìn khoản thù lao khổng lồ trong hợp đồng, mỉm cười, lễ phép nói với đạo diễn và Tôn tổng:

“Đạo diễn Đồng, Tôn tổng, hai người cứ yên tâm, em nhất định sẽ phối hợp hết sức, chịu khó chịu khổ không ngại gì.”

Đạo diễn Đồng vốn nghiêm khắc, không hề vì lời đảm bảo của cô mà dịu đi, ngược lại, sắc mặt còn nghiêm trọng hơn, nhìn Tôn Chí Quân nói:

“Lão Tôn, anh nói rõ với nghệ sĩ nhà anh chưa? Tôi ký với cô ta không phải tư cách thường trú, mà là dạng thử việc. Ban đầu sẽ lên sóng với tư cách thực tập sinh, hai tập là thời gian quan sát, nếu không đạt sẽ bị loại. Bị loại thì chỉ trả 1% thù lao.”

1%?

Phản ứng đầu tiên của Lâm Yên không phải tức giận vì bị coi thường, mà là... tính nhẩm số tiền.

Vẫn đủ mua cho Nhiên Nhiên một cái máy tính và bộ vest đặt may riêng.

Còn hơn không có gì.

“Tôn tổng, đạo diễn Đồng, đối xử với Yên Bảo của chúng tôi thế này không phải là quá bất công sao?”

Dương Nhạn hiếm khi để lộ cảm xúc như vậy. Nếu không phải quá tức giận, cô vốn luôn bình tĩnh và kiềm chế.

Lần này thật sự không chịu nổi, muốn dùng người thì dùng, không thì thôi, lại còn làm trò “thực tập sinh”, chẳng phải bắt nạt người ta à?

Tôn Chí Quân hơi lúng túng, không ngờ Lâm Yên lại thoải mái đồng ý, không hề tỏ ra tức giận.

Ông ta gật đầu, hy vọng Lâm Yên có thể luôn giữ được thái độ này trong giới giải trí này, kiêng kỵ nhất là “tính cách lớn hơn danh tiếng”, càng kiêng việc không biết lượng sức mình.

Xem ra, cũng đáng để nâng đỡ.

Ký xong hợp đồng, gương mặt Lâm Yên lập tức xị xuống, đầu ngón tay bấm đến mức in dấu móng tay lên lòng bàn tay, cô cố nhịn suốt dọc đường về đến dưới nhà mới gọi điện cho Lương Hân Thời.

Cô đeo tai nghe bluetooth gào lên:

“Hân Hân ơi! Con bạn thân của cậu sắp bị người ta bắt nạt c.h.ế.t rồi đó!!”

Giọng của Lương Hân Thời không chút gợn sóng: “Cậu không đ.ấ.m hắn à?”

Lâm Yên rầu rĩ nói: “Không thể đấm, tớ phải kiếm tiền. Trong tay tớ chỉ còn lại hai nghìn tệ, tạm đủ chi tiêu tháng này thôi, mà tớ còn muốn mua nhiều thứ cho Nhiên Nhiên nữa.”

Lương Hân Thời: “Tớ cho cậu, cần bao nhiêu?”

Lâm Yên: “Thôi đi, cứu cấp chứ không cứu nghèo. Mấy năm nay tớ cũng quá sống tùy tiện rồi, phải kiếm nhiều tiền hơn mới được.”

Lâm Yên lại thở dài: “Thật ra trước giờ tớ chỉ biết nghĩ cho bản thân, chị Dương Nhạn chỉ có mình tớ là nghệ sĩ, năm vừa rồi vì tớ mà thu nhập chẳng có là bao, tớ thấy cũng có lỗi với chị ấy.”

Lương Hân Thời: “Hừ, nuôi một em cún nhỏ, cậu trở nên nhân đạo hẳn ra.”

Lâm Yên lí nhí: “Nói cho cùng thì ban đầu tớ chăm sóc Nhiên Nhiên cũng là vì cậu ấy có thể khơi nguồn cảm hứng cho tớ mà. Mấy hôm trước cậu ấy còn muốn rời đi, sợ liên lụy tới tớ, thà đến trại mồ côi còn hơn. Cậu xem trình độ giữa bọn tớ chênh nhau tới vậy, cậu ấy thiện lương biết bao, còn tớ thì quá ích kỷ.”

Sau khi tự kiểm điểm, Lâm Yên mới phát hiện ra không biết từ lúc nào mình đã về đến cửa nhà. Cô mở cửa bước vào, thuận tiện đổi chủ đề, không muốn để Nhiên Nhiên nghe thấy chuyện mình đang hết tiền.

Lâm Yên: “ Đúng rồi, sư phụ cậu sao rồi?”

Lương Hân Thời: “Không ổn lắm, đã vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, chắc cầm cự không được mấy ngày nữa.”

Dù là người lạnh lùng đến đâu, khi nhắc đến bệnh tình của sư phụ cũng khó tránh khỏi thở dài buồn bã, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

Lương Hân Thời và Lâm Viên giống nhau ở điểm: không muốn để bản thân đắm chìm trong cảm xúc giận dữ, bi thương hay ủy mị quá lâu.

Lương Hân Thời tiếp lời: “Sư phụ tớ còn để lại một mớ rắc rối cho tớ nữa, cậu biết Bùi Thích chứ? Chủ tịch tập đoàn Cao Thích, là bệnh nhân của sư phụ tớ.”

Lâm Yên sáng mắt: “Biết chứ! Tên điên và đồ tể đó. Mấy hôm trước tớ còn lấy cảm hứng từ mấy câu chuyện CP trên mạng giữa hắn và Thẩm Nhị gia để viết một bài hát đấy.”

Trong phòng ngủ, Thẩm Nhiên đang xem tài liệu công ty bằng điện thoại, sắc mặt chợt tối lại khi nghe thấy cái tên CP ghê tởm ấy lần nữa.

Lương Hân Thời hiếm khi bật cười: “Bùi Thích là tên điên á? Cảm thấy vẫn chưa đủ điên đâu, ít ra cũng là tên điên dễ bị kim tiêm dọa ngất.”

Lâm Yên tưởng Nhiên Nhiên đang ngủ trưa, ngồi trên sofa hạ giọng cười khẽ: “Anh ta bị ngất vì tiêm thật à?”

Lương Hân Thời: “Thật ra là tâm lý thôi, bình thường thì không đến mức ngất xỉu, là do thuốc trong mũi tiêm khiến hắn ngủ mê. Nếu mà thực sự bị sốc do sợ kim, thì cần cấp cứu ngay rồi.”

Lương Hân Thời nhấn mạnh: “Lâm Đại Lực, tớ nói cho cậu biết trước, là bác sĩ thì phải giữ bí mật cho bệnh nhân, đừng để lộ chuyện này ra ngoài.”

Lâm Yên: “Yên tâm đi, tớ trông giống loại nhiều chuyện à?”

Trong phòng, Thẩm Nhiên đã nghe rõ mọi chuyện, lạnh lùng hừ một tiếng.

Lâm Yên tiếp tục nói: “Trước đây tớ cũng nghe Thẩm Ngộ Khuynh nói về chú nhỏ của anh ta. Nhưng tớ không cho rằng Thẩm Nhị gia tàn nhẫn vô nhân đạo như lời đồn.”

Lương Hân Thời nhướn mày: “Cậu còn chưa từng gặp người ta, sao biết hắn khác với lời đồn?”

Lâm Yên ngẫm nghĩ: “Ừ thì đúng là tớ không hiểu rõ, chỉ là thường nghe Ngộ Khuynh nói cấp dưới của chú anh ấy bị tẩy não, trung thành tuyệt đối gì gì đó, tớ thấy hơi mâu thuẫn. Nếu thật sự là người vô nhân tính, tại sao lại có người sẵn lòng trung thành với anh ta?”

Trong phòng ngủ, Thẩm Nhiên lặng lẽ nghe lời cô nói, môi mím chặt, quay đầu lại, đối diện ánh nắng trưa rọi vào, hàng mi dài phủ một lớp ánh vàng nhạt, đôi mắt âm u dần dần sáng lên.

Anh tưởng mình đã miễn dịch với những lời đánh giá của người khác.

Anh có thể bình thản đối diện với mọi chỉ trích và phỉ báng, thế mà chỉ vì một câu nói không hẳn là khen ngợi ấy, mà lòng bỗng gợn sóng.

Giọng cô, dù là hát khẽ hay thì thầm, đều như thiên âm khiến lòng anh ấm lên.

Âm thanh thiên sứ vẫn tiếp tục.

Lâm Yên: “ Nhưng mà nghe nói anh ấy có ngoại hình dữ tợn như đồ tể thật, điểm này thì tớ tin. Tiếc ghê, tớ là đứa mê trai đẹp, không thì chắc đã tìm hiểu kỹ về vị Nhị gia huyền thoại này rồi.”

Thẩm Nhiên: ……

Anh từ từ giơ điện thoại lên, bật chế độ selfie, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình, lần đầu tiên cảm thấy gương mặt này cũng có chút giá trị.

Sau khi nhận được thông báo từ trợ lý của Bùi Thích, Dung Khả Mạn lập tức chạy tới tập đoàn Cao Thích, nhưng lại bị chặn ngoài văn phòng, không gặp được Bùi Thích.

Dung Khả Mạn khẽ hỏi: “Anh họ tôi đâu?”

“Ông chủ còn chưa tỉnh.” Liêm Nhất đưa cho cô một xấp tài liệu điều tra, tốt bụng dặn dò một câu: “Có vài tài liệu tốt nhất cô nên xác minh lại lần nữa.”

Dung Khả Mạn vội cảm ơn rối rít, hoàn toàn không để tâm đến lời anh, hấp tấp quay về xe, nóng lòng mở tập tài liệu ra xem.

Gần đây cô nghe nói Thẩm Ngộ Khuynh muốn hủy hôn với mình. Ở nhà họ Dung, giá trị duy nhất của cô bây giờ chính là mối hôn sự với nhà họ Thẩm.

Cô đang lo lắng như lửa đốt, tất cả đều do con nhỏ thế thân kia gây chuyện. Chỉ cần Ngộ Khuynh hoàn toàn thất vọng với con nhỏ đó, cô mới có cơ hội lấy lại trái tim anh.

Cuối cùng, trong đống tài liệu, ánh mắt cô dừng lại ở một loạt ảnh chụp:

Lâm Yên đặt tay lên vai một người đàn ông;

Lâm Yên vẫy tay gọi người đàn ông đó lại gần;

Hai người cùng lên xe, tay khoác vai nhau, cử chỉ thân mật;

Người đàn ông một mình xuống xe, còn cầm theo một đống khăn giấy!

Kích thích quá!

Lúc này Dung Khả Mạn m.á.u nóng sôi trào, lập tức gửi ảnh cho mấy người bạn thân quen, được xác nhận rằng người đàn ông kia chính là Lâm Hy Trạch – con trai độc nhất của tập đoàn Lâm thị, nổi danh là công tử đào hoa, bên cạnh lúc nào cũng có mỹ nữ.

Dung Khả Mạn tay run lên vì phấn khích, chụp lại từng tấm ảnh, định bụng mở WeChat của Thẩm Ngộ Khuynh ra gửi trước.

Nhưng tay cô khựng lại gửi thẳng cho Ngộ Khuynh chắc chắn sẽ bị chất vấn, không thể để Lâm Yên có cơ hội cãi lại.

Cô nghĩ một lúc, quyết định gửi trước cho mẹ của Ngộ Khuynh – bà Lý Hiền, kèm theo lời nhắn giả vờ đau lòng:

[Dung Khả Mạn: Bác gái, cháu thật sự không biết phải làm sao. Đây là tài liệu anh họ cháu đưa, nếu trực tiếp gửi cho Ngộ Khuynh, anh ấy có khi lại nghĩ cháu cho người theo dõi Lâm Yên.]

[Dung Khả Mạn: Nhưng cháu thật không ngờ, cô ta lại là loại phụ nữ lẳng lơ đến vậy.]

Chẳng bao lâu sau, Lý Hiền đã trả lời tin nhắn, giọng điệu đúng như những gì Dung Khả Mạn mong đợi.

【Lý Hiền: Con ngoan, đừng nói cho Ngộ Khuynh biết vội. Tối nay nó sẽ tham gia tiệc rượu “Đêm Phong Xích”, con nhỏ Lâm Yên đó cũng sẽ đến. Nó chắc chắn đi vì cô ta.】

【Lý Hiền: Con đừng ra mặt, chỉ cần giở một chút thủ đoạn để mọi người đều biết chuyện là được.】

【Lý Hiền: Bác cũng có thiệp mời, tối nay bác đưa con đến buổi tiệc.】

Dung Khả Mạn khẽ nhếch khóe môi, nở một nụ cười đắc ý, cảm thấy cuộc giao dịch với ác quỷ này thật đáng giá.

Lâm Yên khi nhận được thông báo về buổi tiệc thì trong lòng hoàn toàn không muốn đi. Cô cầm điện thoại tay trái, tay phải vô thức gõ lên phím đàn piano, âm điệu loạn xạ nhưng lại rất dễ nghe.

Lâm Yên uể oải nói:

"Sao phải tham gia tiệc rượu chứ?"

Dương Nhạn:

"Đây là buổi tiệc quảng bá thương hiệu của Phong Xích Auto, em là đại diện hình ảnh cho dòng xe S, đương nhiên phải có mặt."

Tiếng đàn bỗng dừng lại, Lâm Yên ngay lập tức thu lại vẻ chán chường, đổi sang nụ cười rạng rỡ, giọng lanh lảnh:

"Suýt thì quên mất mình còn cái hợp đồng đại diện này. Em chuẩn bị ngay đây!"

Chuyện kiếm tiền thì sao cô có thể không nhiệt tình được chứ? Buổi tiệc lần này, ít ra cũng sẽ có phong bì bốn chữ số chứ nhỉ?

Lâm Yên chuẩn bị xong, quay sang nói với Nhiên Nhiên người đang ngồi xổm bên ghế sofa cho mèo con Nhị Bảo ăn:

" Tôi phải đi dự một buổi tiệc rượu, nếu thuận lợi tối nay sẽ có tiền. Bữa tối tôi đặt món ngon cho cậu, thích gì thì nhắn WeChat cho tôi."

Ngón tay thon dài của Thẩm Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu Nhị Bảo, ra vẻ như vô tình hỏi:

"Đi đâu vậy?"

"Tiệc rượu của Phong Xích Auto."

Lâm Yên cúi người xoa đầu cả Nhị Bảo và Thẩm Nhiên, rồi hài lòng đi đến cửa để mang giày chuẩn bị ra ngoài.

Thẩm Nhiên ngẩng đầu nhìn cô:

"Có về trễ không?"

" Tôi cũng không chắc, nhưng sẽ cố về sớm. Tôi sẽ đặt đồ ăn trước..." – cô chưa kịp nói xong thì anh đã quay mặt đi, giọng thấp hẳn xuống:

" Tôi đợi cô về rồi ăn."

Lâm Yên đứng khựng lại ở cửa, quay đầu nhìn anh:

"Đừng đợi tôi ăn cùng, tôi không chắc mấy giờ mới về."

" Tôi đợi."

Nói xong, Thẩm Nhiên ôm Nhị Bảo ra ban công phòng khách, đứng ở nơi gió thổi nhẹ.

Gió thổi bay tóc anh, làm tay áo chiếc áo thun rộng bị lật tung, lông Nhị Bảo cũng bị rối tung lên, đôi mắt nhắm lại đối gió, bóng dáng của hai “sinh vật nhỏ” trông thật đáng thương.

Lâm Yên thỏa hiệp:

"Được rồi, tôi sẽ cố gắng về sớm."

Cánh cửa khép lại, Thẩm Nhiên cúi đầu nhìn Nhị Bảo đang run rẩy trong gió, xoay người chắn gió cho nó, vỗ nhẹ lên đầu như cổ vũ.

Sau đó, cậu nhắn tin cho Can Lượng:

【Tiệc “Đêm Phong Xích Auto”, tìm cách gửi hệ thống giám sát tại hiện trường vào điện thoại tôi.】

Buổi tiệc "Đêm Phong Xích Auto" lần này nhằm quảng bá dòng xe mới, thật sự đã dốc toàn lực – trần nhà của hội trường được thiết kế như bầu trời sao, phản chiếu đúng tinh thần thiết kế dòng xe mới.

Phong Xích Auto là thương hiệu xe nội địa mới nổi vài năm gần đây, nhắm vào phân khúc "xe sang giá rẻ" nhanh chóng chiếm thị trường

Lâm Yên ký hợp đồng đại diện đầu năm nay, và đó cũng là hợp đồng duy nhất. Ngoài việc phối hợp tuyên truyền một chút lúc ký, nửa năm sau không có thêm hoạt động nào khiến cô suýt quên mất chuyện này.

Buổi tiệc đã có khá nhiều người đến. Dung Khả Mạn cũng đã có mặt, sắc mặt cô ta hơi căng thẳng, ánh mắt đảo quanh khắp nơi xem có ai chú ý đến mình không. Sau đó, cô lén lút đi vào một phòng chứa đồ, nơi có một nữ phóng viên đang đợi sẵn.

Sau khi gặp nữ phóng viên, Dung Khả Mạn quay lại hội trường, nhìn thấy Lý Hiền đang vẫy tay với mình, cô miễn cưỡng nở nụ cười rồi bước đến bên cạnh bà và Thẩm Ngộ Khuynh.

Dung Khả Mạn tỏ ra thân thiết, khoác tay Lý Hiền, hai người giao tiếp bằng ánh mắt chỉ hai người hiểu, ngầm thông báo là ảnh đã được sắp xếp xong, chỉ còn chờ xem kịch hay.

Lâm Hy Trạch – anh trai của Lâm Yên cũng đến buổi tiệc, mang nhiệm vụ kết thân với Thẩm Ngộ Khuynh. Hắn chủ động bắt chuyện.

Dung Khả Mạn cảnh giác liếc nhìn “nam chính” trong loạt ảnh, nghe họ nói vài câu xã giao vô bổ, dần yên tâm.

Lâm Hy Trạch tốn không ít nước bọt mới dẫn dắt được câu chuyện: "Thẩm tổng, lần hợp tác đầu tiên của hai nhà chúng ta, bố tôi rất coi trọng. Tôi thật sự muốn đích thân tham gia dự án này, tiếc là bố tôi không đồng ý."

Thẩm Ngộ Khuynh cảm thấy hơi phiền, vốn đã mệt mỏi với tên công tử đào hoa này, nên thỉnh thoảng lại liếc nhìn cửa ra vào, sợ bỏ lỡ sự xuất hiện của Lâm Yên.

Lâm Hy Trạch bám sát phía trước, buộc Thẩm Ngộ Khuynh phải nhìn hắn mà nói tiếp:

"Nhà anh xây dựng, nhà em phát triển – đúng là trời sinh một cặp! Nếu hai nhà có thể kết thông gia thì đúng là tuyệt vời luôn."

Lời này vừa dứt, xung quanh bỗng chốc im bặt.

Nhà họ Lâm và nhà họ Thẩm liên hôn? Nhà họ Lâm không phải chỉ có mỗi một con trai sao? Ý anh ta là… chính anh ta muốn cưới Thẩm Ngộ Khuynh?

Mọi người bắt đầu tưởng tượng lung tung: Chẳng trách hôm nay cậu ta nhiệt tình thế, không lẽ Lâm Hy Trạch thích đàn ông? Nhà họ Lâm định tuyệt tự à?

Nhận thấy ánh mắt kỳ lạ xung quanh, Lâm Hy Trạch chợt hiểu ra vấn đề, định giải thích thì nghe thấy phu nhân Thẩm – Lý Hiền nhẹ nhàng lên tiếng:

"Đáng tiếc thật đấy, nếu thiếu gia nhà họ Lâm có chị gái hoặc em gái, hai nhà chúng ta liên hôn đúng là tốt đẹp biết mấy."

Câu nói của Lý Hiền rất khéo léo, khiến mọi người kìm nén được ham muốn buôn chuyện, rồi đồng loạt phụ họa.

Lâm Hy Trạch kích động vỗ đùi cái đét:

" Tôi có em gái mà!"

Hắn ta vừa nói xong, cửa hội trường lập tức có hơn mười phóng viên truyền thông đẩy máy quay, máy ảnh bước lùi vào, tất cả đều biết – đại diện thương hiệu của Phong Xích đã đến.

Minh tinh trong giới bọn họ vốn chẳng có gì to tát, ai mà chưa từng đầu tư phim, mời đại diện thương hiệu?

Người nổi tiếng phải là người nịnh bợ bọn họ mới đúng.

Lâm Yên bước vào trong bộ váy dạ hội màu tím sẫm đính đá lấp lánh, tỏa sáng dưới trần sao như trời đêm. Chiếc váy vô cùng phù hợp với nội thất chiếc xe mà cô đại diện.

Tóc dài uốn lượn buông trên vai trần tinh tế, đường nét cổ thanh tú tôn lên khí chất xuất chúng. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hoa đào long lanh như biết nói, từng bước duyên dáng bước lên sân khấu, tràn đầy năng lượng trạng thái “ làm việc” bừng bừng khí chất minh tinh.

Từ thế thân trở thành bạch nguyệt quang

Chương 9