Hoàng hậu vừa an ủi, vừa gài lời.
Biết Tiêu Chi An không mơ thấy nhiều chuyện kiếp trước hơn, nàng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải sớm bắt Vệ Thanh Yến đến.
Đến lúc đó sẽ dùng cổ trùng điều khiển nàng, để nàng tìm cách thi thuật cho Chi An, đừng để hắn mơ thấy những chuyện kiếp trước nữa.
Nghĩ đến Vệ Thanh Yến, nàng nhìn đồng hồ nước, ước chừng Đồ Đao và những người khác hẳn sắp trở về, liền dỗ Tiêu Chi An vài câu, rồi trở về cung điện của mình.
Hoàng hậu rời đi không lâu, Vinh An Quận chúa lại đến: “Biểu ca, nghe nói ngươi không khỏe, phải chăng ban đêm bị nhiễm lạnh?”
Tiêu Chi An lắc đầu, không có tâm trí để ý nàng.
Nhưng Vinh An đến để lấy lòng, đã sớm hỏi cung nhân nguyên do sự việc, chỉ vào vết môi rách của Tiêu Chi An.
Đau lòng nói: “Ngày mốt là ngày Thái tử nhận tổ, vết thương này của biểu ca nếu không kịp thời thoa thuốc, đến lúc đó bị người ta hiểu lầm là nhỏ, khiến Thái tử lo lắng mới là chuyện lớn. Vinh An thoa thuốc cho ngươi nhé, được không?”
Nghe nàng nhắc đến nhận tổ, Tiêu Chi An đột nhiên nhớ ra, hai kiếp trước, Thái tử ca ca đều là hài nhi của Thiên Ngưng dì mẫu.
Dung mạo và thân hình giống hệt như trước, tại sao bây giờ lại thành con trai của mẫu hậu?
Chẳng lẽ, là mẫu hậu đã đổi Thái tử ca ca?
Chắc chắn là vậy rồi.
Điều này giải thích được tại sao mẫu hậu không dung Thái tử ca ca, tại sao lại muốn bọn họ mang Tào Ức Chiêu về.
Vì Tào Ức Chiêu mới là hài nhi ruột của mẫu hậu.
Tiêu Chi An tự cho là đã nghĩ thông mấu chốt, liền hỏi Vinh An: “Nghe nói là ngươi đã đưa Thiên Ngưng dì mẫu về nhà ngoại tổ, ngươi có biết nàng ấy đã trở nên như vậy như thế nào không?”
Hắn đã đi gặp dì mẫu, phụ vương dường như cũng có triệu chứng giống nàng.
Vinh An liền kể lại lời lẽ đã nói với Lâm Quốc trượng, lại nói với Tiêu Chi An. Nhưng để tỏ ra thân cận, nàng tiết lộ nhiều hơn chút.
“Tình hình cụ thể phụ thân cũng không nói với ta, nhưng ta nghe nói là đã cho Lâm dì uống thuốc giải trước, nhưng dù sao đó cũng là kịch độc, Lâm dì tuy nhặt lại một mạng, nhưng cũng vì thế mà mất ngũ quan, hình đồng vô hồn chi nhân.”
Nàng một mặt ngây thơ, mặt khác dối trá mà kể.
Chi An khẽ rủ mắt, thần sắc trầm tối khó dò:
“Nàng còn có thể cứu vãn được chăng?”
Vinh An lắc đầu:
“Muội không biết. Nhưng nếu biểu ca lo lắng cho nàng, Vinh An nguyện tìm thầy thuốc khắp nơi, để chữa trị cho dì nương.”
Chi An nhìn nàng. Trong hai đời trước, Vinh An cùng Tống phò mã đều là người của hoàng hậu, giúp bà ta làm không ít chuyện xấu, đời này chắc cũng chẳng khác.
Một lúc lâu, chàng nói:
“Thôi vậy. Hoàng hậu xưa nay vốn trách dì nương, nếu biết muội ra sức tìm y, tất sẽ không vui.”
Nghe nói Trữ vương là kẻ sống dở c.h.ế.t dở, ắt hẳn liên quan đến huyền thuật, không phải thầy thuốc bình thường có thể chữa. Dì nương vốn do nhà họ Tống đưa đi, tất cũng là nhận chỉ dụ từ hoàng hậu. Nghĩ vậy, Chi An càng tin rằng biến cố của dì nương tất có liên quan đến bà ta, sao bà ta lại chịu để dì nương được bình an?
Vinh An vốn chỉ nói lời dễ nghe, đâu định thật lòng tìm y. Nghe vậy, liền thuận lời:
“Biểu ca, để muội thoa thuốc cho huynh.”
Chi An gật đầu. Nhưng khi thuốc trên tay Vinh An còn chưa kịp chạm đến môi, chàng đã nghiêng mình, áp môi xuống môi nàng:
“Vinh An, muội thật lương thiện.”
Vinh An ngẩn người, rồi đỏ mặt cúi đầu, trong mắt toàn là vui mừng kinh hỉ.
Nàng không ngờ sự việc lại thuận lợi đến thế.
Bên cạnh, cung nhân kinh hãi đến suýt rớt tròng mắt, vội lặng lẽ lui ra, tất là đi mật báo cho hoàng hậu.
Chi An thừa hiểu: hoàng hậu tất sẽ không cho phép chàng cùng Vinh An thân cận. Nếu chàng chẳng phải là con của Tiên đế, chẳng phải huyết mạch chính thống của Phượng tộc, thì sau khi cùng nữ tử kết thân, trên người sẽ không hiển lộ Phượng Dực đồ án.
Năm xưa chàng sang Đại Ngụy, chính nhờ dấu ấn ấy mà xác thực thân phận của Thái tử ca ca. Nếu đến khi ấy, chàng không có đồ án, ắt sẽ sinh nghi về thân thế chính mình.
Giờ phút này, hoàng hậu tuyệt đối không muốn chàng biết sự thật ấy, nên tất sẽ xuống tay với Vinh An. Đến lúc đó, cũng coi như bà ta tự đoạn cánh tay đắc lực.
Về phần Vinh An, nơi đáy mắt Chi An thoáng ánh lên một tia độc lệ—nàng đã chọn đứng ở đây, thì không còn trong sạch gì nữa.
Quả nhiên, chẳng bao lâu, lão ma ma thân tín của hoàng hậu đã đích thân tới, mời Vinh An đi.
Vinh An chẳng hề biết đến chuyện đồ án, càng chẳng rõ tâm tư của Chi An. Nàng chỉ cho rằng biểu huynh vừa lập công, hoàng hậu có điều muốn dặn dò, nên vui vẻ theo đi.
Không ngờ, người vừa tới nơi, đã bị ma ma ấn xuống nền đất đầy chông nhọn.
Những chiếc chông ấy không dài, song sắc bén vô cùng.
Từng mũi nhọn cắm ngập da thịt, đau đớn thấu xương, lại được mài dũa tinh vi, dù cắm chi chít trên da thịt cũng chẳng dễ chảy máu.
Đây chính là thủ đoạn bí mật trong cung để trừng phạt kẻ dưới. Vinh An từng chứng kiến, thậm chí đã dùng hình cụ ấy để xử phạt nô tỳ.
Nào ngờ hôm nay chính nàng lại phải chịu cảnh ấy.
Chẳng lẽ biểu ca lại thất bại nữa rồi? Nghĩ đến khả năng ấy, nàng lạnh cả sống lưng, nhưng miệng vẫn hỏi:
“Nương nương, thần nữ… đã làm gì sai?”
Trong thâm tâm, nàng tuyệt chẳng muốn tin biểu ca lại hỏng việc.
May thay, nghe lão ma ma quát:
“Quận chúa dạo này lui tới điện hạ quá dày, hẳn là mệt mỏi rồi, lão nô thay người thư giãn một phen.”
Hoá ra là để ngăn cản nàng tiếp cận Chi An.
Nhưng nàng vốn là quận chúa, đường đường biểu muội, đâu phải không xứng với Chi An? Huống hồ biểu ca còn đang vì hoàng hậu mà tận lực, cớ sao hoàng hậu lại cản trở?
Vinh An còn chưa nghĩ thấu, ngoài cửa đã vang lên tiếng nội giám:
“Điện hạ, nương nương đang có việc, ngài không thể vào.”
“Cút!”
Chi An một cước hất văng nội giám, xông vào điện, đỡ Vinh An dậy:
“Hoàng hậu, người đây là ý gì? Vinh An có tội gì mà phải chịu phạt? Nếu vì chuyện vừa rồi, thì ấy là lỗi của nhi thần, xin hãy phạt nhi thần!”
Chàng hiểu rõ, càng che chở cho Vinh An, càng khiến hoàng hậu tức giận.
Quả nhiên, hoàng hậu sa sầm mặt:
“Chi An, con làm gì vậy?”
Ánh mắt bà soi thẳng vào hắn, thấy hắn tràn đầy thương tiếc với Vinh An, thậm chí còn nổi giận với chính mình.
Lúc nội giám đến bẩm báo, bà còn tưởng là Vinh An quyến dụ Chi An. Tham vọng của nàng, bà vốn chẳng khó đoán. Nhưng nào ngờ, chính Chi An lại ra mặt bảo vệ nàng đến vậy.
Giờ phút then chốt, tuyệt đối không thể để hắn biết chân tướng thân thế, nếu không, với lòng kính trọng hắn dành cho Tiên đế, tất sẽ rối loạn.
Chi An nhìn thẳng vào hoàng hậu:
“Nhi thần chỉ muốn bảo hộ những người mình muốn bảo hộ.”
Trữ vương, huynh trưởng, tẩu tử, cậu nhỏ, ngoại tổ, và bao nhiêu sinh mạng vô tội bị hoàng hậu hãm hại… đều là những người hắn muốn bảo hộ.
Song, lời ấy lọt vào tai hoàng hậu, lại thành hắn muốn bảo hộ chính là Vinh An quận chúa.
Trong lòng bà vốn đã bừng bừng lửa giận vì chưa nhận được tin tức từ Đồ Đao, nay lại càng như lửa đổ thêm dầu.
“Chi An, con dám vì một nữ nhân mà chống đối cả mẫu hậu, có biết ả ta tâm cơ bất lương, tiếp cận con vốn là có mưu đồ…”
“Hoàng hậu.” Chi An cắt ngang, “Vinh An vốn thiện lương, một lòng hầu hạ bên cạnh người, nào có chỗ sai. Sao người có thể nghi oan cho nàng?”
Dứt lời, chẳng buồn nhìn thêm, hắn kéo Vinh An bước ra ngoài:
“Ta đưa muội hồi phủ.”
Ban đầu, Vinh An được hắn bảo vệ thì lòng hớn hở, nhưng sau mới sực tỉnh: càng được che chở, càng chọc giận hoàng hậu, mà cuối cùng, kẻ chịu khổ vẫn là nàng.
Nàng vội nói:
“Biểu ca, huynh hiểu lầm nương nương rồi …”
Chi An đáp khẽ:
“Đừng sợ.”
“Điện hạ, ngài làm vậy, là khiến nương nương đau lòng.” Lão ma ma đuổi theo, mong hắn quỳ xuống tạ tội.
Song Chi An đã nhìn xuống vạt váy Vinh An:
“Người bị thương là Vinh An.”
Trong hai đời trước, hoàng hậu chưa từng bị Chi An chống đối trắng trợn như thế. Nay thấy hắn vì đưa Vinh An xuất cung mà chẳng ngại ra tay với nội giám, trong lòng bà đã hận Vinh An đến nỗi muốn lăng trì nàng.
Đúng lúc ấy, từ ngoài viện vọng lại tiếng hắn:
“Hoàng hậu, xin đừng tổn hại nàng nữa. Nếu không, nhi thần quyết chẳng dung thứ.”
Hắn rốt cuộc vẫn mềm lòng, không muốn Vinh An c.h.ế.t ngay.
Vinh An ra sức muốn thoát khỏi tay hắn để quay lại tạ tội, nhưng nghe hắn nói thế, tâm tư nàng lại d.a.o động.
Làm phụ mẫu, rốt cuộc cũng phải nhường nhịn con cái, tựa như mẫu thân bà năm xưa.
Chỉ trong chốc lát do dự ấy, nàng đã bị Chi An đưa ra khỏi cung, rồi đưa thẳng về phủ quận chủ.
Sau đó, hắn lại chuyển sang Thái tử phủ.
Hoàng hậu giận đến đau tức ngực, lão ma ma vội đỡ, vừa xoa vừa mắng:
“Con hồ ly Vinh An kia, dám quyến rũ điện hạ đến mức dám cãi lời nương nương, thật đáng chết.”
Hoàng hậu nhắm mắt, cắn răng.
Đúng vậy, ả thật đáng chết, dám cả gan mưu toan nhòm ngó đến con trai bà.
Bà vừa định mở miệng truyền lệnh, chợt bên giường chuông đồng vang dồn dập.
Sắc mặt hoàng hậu liền biến, phất tay lui hết cung nhân, kéo chuông. Tức thì, từ mật đạo, một hắc y nhân bước ra.
“Bẩm nương nương, Tiêu Phái đã mất tích.”
“Cái gì?” Hoàng hậu giận dữ, “Người sao lại mất được?”
Hắc y nhân cúi đầu:
“Thuộc hạ tìm thấy dấu chân nữ tử nơi bệ cửa sổ, e là bị cứu đi rồi.”
Bị cứu đi?
Ai có thể thản nhiên cứu người trong cung cấm thế này?
Vệ Thanh Yến ư?
Nhưng chẳng phải nàng đã đi loạn táng cương sao? Nghĩ tới đám Đồ Đao và hơn trăm ám vệ đến nay vẫn bặt vô âm tín, hoàng hậu giật mình thất sắc:
“Mau, đi ngay tới loạn táng cương ngoài thành…”