Trong mắt Thanh Ngưng bỗng lạnh đi, từng chữ từng câu đều nghiến chặt:
“Bọn họ… đã xảy ra chuyện rồi.”
“Làm sao có thể?”
Chi An kinh hãi thất sắc:
“Chẳng phải quản gia đã nói …”
“Ấy là phụ thân ngươi dặn hắn nói vậy mà thôi.”
Thuở ấy, nàng còn chẳng hay biết, chỉ tưởng rằng nhi tử bị loạn táng cương nhiễu, lại có con gái xúi giục, nên phụ thân cố ý giấu diếm, hòng miễn cho nàng hoảng loạn.
Nào ngờ hôm nay, nàng bỗng bật dậy, sải bước đến trước mặt Chi An, nắm lấy cổ áo nó, rồi chát chát hai cái tát vang dội giáng thẳng xuống khuôn mặt.
“Bọn họ đã rơi vào tay Thời Dực. Phụ thân ngươi còn có thể để lại một mạng, nhưng ca ca ngươi ắt sẽ chung kết cục với đám ám vệ kia – tất bị diệt khẩu.
Chi An! Chính ngươi hại c.h.ế.t con trai ta! Vì chút tư dục nhỏ nhoi, ngươi đã hại c.h.ế.t vị huynh trưởng vẫn thương ngươi như châu như ngọc!”
Chi An ôm mặt, nghẹn ngào phản bác:
“Không phải! Là huynh trưởng tự nguyện muốn lịch luyện, ta chỉ là… chỉ là giúp huynh ấy thôi!”
“Còn dám ngụy biện! Nếu chẳng bởi ngươi xúi giục, huynh ấy nào nôn nóng cầu lập công?”
Thanh Ngưng đột ngột gầm lên, giọng khản đặc:
“Chi An! Ngươi vẫn thường lo mưu tính toán cho riêng mình. Mẫu thân biết rõ, tất ngươi lo cha ngươi thất thế, nên mới muốn để ca ca ngươi ra mặt, hòng kết thêm một mối dựa mới.
Ngươi tiếp cận Vinh An, cũng bởi mục đích ấy thôi! Bao năm nay ta không quản sự, song chẳng có nghĩa là ta mù lòa hay điếc đặc.
Chi An… ngươi quá giống ta thuở xưa. Ích kỷ, hèn nhát, chỉ chăm chăm tìm cho mình một lối thoát tốt nhất, nhưng cuối cùng lại tự hại mình, hại người!
Nay ngươi đã mất cha, mất huynh để nương tựa, ngay cả hoàng hậu cũng bởi ngươi nghịch ý Vĩnh An mà ghét bỏ. Chi An! Giờ ngươi có thỏa nguyện chưa?”
“Không… không phải vậy!”
Trong lòng Chi An bấn loạn, không sao đứng vững. chàng nghĩ bụng: làm sao có thể không còn chỗ dựa? “Vinh An… Vinh An ắt sẽ bảo vệ ta.”
Chàng chẳng có nửa phần thương tâm cho cha huynh, trong lòng chỉ một mực mong Vinh An sẽ là chỗ cậy.
Một luồng hàn khí từ gan bàn chân dâng ngược lên, Thanh Ngưng bật cười lạnh:
“Xưa kia, cha ngươi cũng từng nói sẽ bảo vệ ta. Nhưng cuối cùng, ta chẳng qua chỉ là chiếc thang cho hắn mượn để bước đến gần hoàng hậu mà thôi.
Thiên hạ đều tưởng là ta coi trọng hắn, nên mới gả cho công chúa mà đoạn mất đường tiến. Nào có ai hay, chính Tống gia nhìn trúng vị trí phò mã, mà Thanh Vu vốn kiêu ngạo, chẳng hề để mắt đến Tống gia, nên bọn họ mới đem chú ý đặt vào ta.
Vinh An, Chi An tuy đơn thuần nhưng chưa từng ngu ngốc, hai ngươi quen nhau từ nhỏ, hắn đối đãi với ngươi khách khí nhưng lại xa cách, bởi hắn đã sớm nhìn thấu bản tính bất lương của ngươi, không cùng loại với hắn, sao có thể đột nhiên vì ngươi mà chọc Hoàng hậu tức giận?”
Chi An là con trai của huynh trưởng ta, huynh trưởng thông tuệ như vậy, con trai của người sao có thể ngu dốt.
Bản tính của Chi An là giống huynh trưởng, nhìn thì thấy ai cũng dễ nói chuyện, nhưng trong lòng lại có một cán cân, người thật sự có thể lọt vào mắt xanh của hắn, nhất định phải là người có phẩm tính xuất chúng về mọi mặt.
Vinh An là người như thế nào, nàng rõ nhất.
Chẳng qua là đã trở thành quân cờ của Chi An mà thôi, nhưng Chi An vì sao lại làm như vậy?
Nàng nhất thời không thể hiểu rõ.
“Mẫu thân nói vậy là có ý gì? Người nói Chi An hắn đang lừa gạt hài nhi sao?”
Thanh Ngưng nhìn nữ nhi vì hoảng loạn mà mặt mũi dữ tợn, chợt nhớ lại bản thân nhiều năm về trước.
Khi ấy, huynh trưởng từng bảo nàng, phò mã không phải lương nhân, song nàng nào chịu tin, cứ khăng khăng cho rằng huynh trưởng có thành kiến với phò mã.
Cho đến khi huynh trưởng đặt trước mắt nàng chứng cớ nhà họ Tống muốn dựa vào con trai để leo cao kết thân với hoàng gia, nàng vẫn không muốn thừa nhận tình yêu của phò mã chỉ là lừa gạt, là lợi dụng.
Nàng từ nhỏ không được lòng người như Thanh Vu, hai người thường xuyên bị đặt lên bàn cân so sánh, nàng vĩnh viễn là kẻ thua cuộc.
Khó khăn lắm mới có được một nam nhân, trong tim trong mắt đều chỉ có nàng, chỉ riêng nàng thôi, vậy mà huynh trưởng lại bảo nàng, đây là một màn lừa gạt, nàng làm sao tin nổi?
Nàng cùng huynh trưởng tranh luận đến cùng, cố gắng thuyết phục huynh trưởng rằng người đã nhầm, nhưng cuối cùng nàng chỉ thấy được nỗi thất vọng trên gương mặt huynh trưởng, cùng với hình ảnh bản thân nàng thảm hại, dữ tợn phản chiếu trong đôi mắt đen láy của người.
Nhìn nữ nhi bướng bỉnh, nàng hiểu được sự bất lực của huynh trưởng năm xưa.
“Vinh An, mẫu thân sẽ vì hài nhi mà chọn một mối hôn sự, gả hài nhi rời khỏi hoàng thành càng sớm càng tốt, sau này hài nhi hãy an phận mà sống.”
Vẫn còn một tia sinh cơ, Vinh An, đây là việc cuối cùng mẫu thân có thể làm cho hài nhi, sau này hài nhi hãy tự liệu mà làm.
“Người muốn gả hài nhi cho ai? Quan nhỏ lại bé ở ngoài địa phương sao?”
Vinh An tức giận nói: “Hài nhi là Vinh An Huyện chủ, là cháu gái duy nhất của hoàng thất Phượng Chiêu, vậy mà người lại muốn gả hài nhi cho những kẻ không ra gì đó sao? Sao người có thể có tấm lòng độc ác đến vậy?
Người là mẫu thân của hài nhi, mẫu thân chẳng lẽ không nên mọi bề lo liệu cho nữ nhi sao? Người phải ủng hộ hài nhi, để hài nhi thuận lợi gả cho Chi An.”
“Người là huynh trưởng của ta, ta mới là muội muội ruột thịt của người, nếu người thật sự muốn tốt cho ta, thì phải chúc phúc cho ta, làm chỗ dựa cho ta …”
Trong đầu Thanh Ngưng vang lên những lời nàng năm xưa đã gào thét với huynh trưởng, nàng chợt bật cười thành tiếng, càng cười, nước mắt càng tuôn rơi đầy mặt.
“Báo ứng, tất cả đều là báo ứng.”
Đúng lúc này, người của Hoàng hậu đã đến.
Vinh An lúc này biết phụ huynh thất bại, người của Hoàng hậu đến nhất định không có chuyện tốt, vội vàng sợ hãi rụt rè nép vào một bên, cố gắng giảm thấp sự hiện diện của mình.
Thanh Ngưng liếc nhìn nàng ta một cái, khóe môi tràn ra một nụ cười chua chát, rồi theo lão ma ma vào cung.
Nàng và Vinh An nghĩ giống nhau, cho rằng Hoàng hậu là vì phò mã họ Tống thất bại mà muốn trừng phạt nàng, đợi đến khi nghe nói là vì chuyện của Tiêu Phái, nàng kinh ngạc nói: “Huynh trưởng đã mất tích sao?”
Hoàng hậu liền nói nghi ngờ của mình cho nàng ta nghe: “Thanh Ngưng, Tiêu Phái là huynh trưởng của ngươi, lẽ ra ngươi phải đi tìm hắn trở về.”
Đối với sự vô lý của Hoàng hậu, Thanh Ngưng đã quen thuộc từ lâu: “ Nhưng nương nương làm sao có thể xác định là Vệ Thanh Yến và bọn họ đã mang huynh trưởng đi?”
Hoàng hậu nói: “Thanh Vu nắm giữ nửa khối Quốc ấn, đối địch với bản cung nhiều năm, cũng chưa từng phát hiện sự tồn tại của huynh trưởng ngươi.
Những năm này, ngươi cũng không ít lần hành động, cố gắng đưa Tiêu Phái đi khỏi tay bản cung, nhưng ngươi chưa từng thành công.
Nhìn khắp Phượng Chiêu, trừ Vệ Thanh Yến và Thời Dục, bản cung không thể nghĩ ra ai khác, người khác cũng sẽ không vì một Tiêu Phái đã c.h.ế.t nhiều năm mà mạo hiểm xông vào cung.”
Nàng cười lạnh: “Nhờ phúc của ngươi, năm xưa đã lén giấu Lâm Thiên Ngưng, nay Lâm Thiên Ngưng đã được đưa về Lâm gia, với bản lĩnh của Vệ Thanh Yến, nếu nàng ta có thể nhìn ra Lâm Thiên Ngưng đã mất hồn hỏa.
Tiêu Phái rơi vào tay nàng ta, hồn hỏa đó sớm muộn cũng bị nàng ta rút ra, đưa về thể nội Lâm Thiên Ngưng.
Trước đây Vệ Thanh Yến đã giải tán những hồn phách kia, huynh trưởng ngươi đã mất đi ý thức, lúc đầu còn có thể nghe lời bản cung, nhưng vài ngày sau đã như người gỗ.
Nếu lại để nàng ta rút đi hồn hỏa, hắn sẽ hoàn toàn biến thành một cỗ thi thể, đợi đến khi trận pháp đổi mạng cuối cùng kết thúc, t.h.i t.h.ể của hắn sẽ nhanh chóng mục rữa, thế gian này sẽ không còn Tiêu Phái nữa, như vậy, Thanh Ngưng ngươi lại hại hắn một lần nữa.”
Ngươi lại hại hắn một lần nữa!
Ngươi lại hại hắn một lần nữa!
Ngươi lại hại hắn một lần nữa, ngươi lại hại hắn một lần nữa…
Những lời này không ngừng vang vọng trong đầu Thanh Ngưng, đến mức khi về phủ, thân thể nàng vẫn run rẩy.
Đúng vậy.
Là nàng đã một lần lại một lần hại huynh trưởng.
Năm xưa Lâm Vạn Chỉ sở dĩ có thể thuận lợi hạ Tình ti chú cho huynh trưởng, là do nàng đã tiết lộ sinh thần bát tự của huynh trưởng, còn lấy m.á.u của huynh trưởng đưa cho nàng ta.
Lâm Vạn Chỉ biết nàng vẫn luôn cạnh tranh với Thanh Vu, cũng để bụng việc huynh trưởng đối xử với Thanh Vu như muội muội ruột, biết huynh trưởng đang ngăn cản chuyện của nàng và phò mã.
Thế nên, khi Lâm Vạn Chỉ bảo nàng, nàng ta có cách khiến huynh trưởng không còn ngăn cản hôn sự của nàng nữa, sau này trong mắt chỉ có duy nhất nàng là muội muội, mọi việc đều chu toàn vì nàng.
Dù trong thâm tâm nàng cảm thấy Lâm Vạn Chỉ có tư tâm riêng, nàng vẫn chọn tin theo.
Sau đó, huynh trưởng quả thật không còn cản trở nàng và phò mã nữa, bởi vì người căn bản không còn tâm trí quản nàng, trong mắt người chỉ còn lại một Lâm Vạn Chỉ.
Nàng cố gắng tìm Lâm Vạn Chỉ tính sổ, nhưng sinh thần và m.á.u là do nàng tự tay đưa, nàng không những không thể bán đứng Lâm Vạn Chỉ, mà còn phải giúp che giấu chuyện này.
Vì nàng là kẻ đồng phạm, nếu để phụ hoàng biết được nàng đã giúp Lâm Vạn Chỉ dùng Yếm thắng chi thuật hãm hại huynh trưởng, nàng, mẫu phi, thậm chí cả phò mã đều sẽ phải chết.
Nàng hối hận, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh trưởng bị Lâm Vạn Chỉ hủy hoại, nàng như nguyện gả cho phò mã, sau khi kết hôn mới hay, huynh trưởng đã đúng, phò mã đối với nàng chỉ có lừa gạt, hắn đã sớm quy thuận Lâm Vạn Chỉ.
Song lại không còn huynh trưởng chống lưng cho nàng nữa.
Nàng đã hại huynh trưởng, cũng hủy hoại chính mình, nàng muốn bù đắp, vì vậy, khi huynh trưởng bảo nàng cứu Lâm Thiên Ngưng, nàng đã làm theo.
Đúng vậy, Lâm Thiên Ngưng là huynh trưởng bảo nàng cứu, nàng đã nghe lời huynh trưởng.
Nàng không sai, huynh trưởng vốn thông tuệ, nghe lời huynh trưởng nhất định không sai.
Thanh Ngưng dùng sức lau khô nước mắt trên mặt: “Người đâu, chuẩn bị y phục.”
Nàng muốn đến Thái tử phủ, nàng muốn tìm huynh trưởng.