Tướng Quân Sống Không Quá Ba Tháng, Sau Khi Đổi Hôn Ta Khiến Chàng Sống Trăm Năm

Chương 133: Đợi Nàng Cùng Thức Tỉnh

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~9 phút

Đại phòng rốt cuộc cũng đã dọn ra ngoài.

Quốc công phủ quả nhiên cũng vì thế mà thanh tĩnh hơn vài phần, mang một khí tức an nhàn, êm đềm như dòng nước chảy dài.

Sau khi xong xuôi tiệc cưới, trong phủ tạm thời cũng không có việc gì khác, Khương Lệnh Chỉ liền thoải mái nằm trên giường hai ngày.

Tuyết Oanh ở đó gõ bàn tính kiểm tra sổ sách.

Vân Nhu hớn hở kể những chuyện bát quái nghe được,

“Nghe nói, ngay tối đại phòng dọn đi, Vũ Dương Công chúa đã giận đùng đùng trở về phủ công chúa của mình rồi! Nàng ta vừa đi, Linh Thư Thiếu phu nhân thế mà cũng về Thụy Vương phủ rồi!”

Tuyết Oanh cũng trêu chọc: “Đi mất hai chính thê, lại còn có Đại công tử từ Sa Châu mang về ba vị di nương nữa chứ, cái trạch viện đó cũng chẳng thể thanh tĩnh được.”

“Nói câu mạo phạm, ta nghi ngờ Đại công tử nhà chúng ta có phải sinh thần có vấn đề không, sao chàng ta lại không có duyên vợ vậy?”

“Ha ha ha ha, quả thực là như vậy...”

Khương Lệnh Chỉ lẳng lặng lắng nghe, trong lúc mơ màng, nàng chợt cảm thấy chuyện nhà đại phòng dường như cách xa mình vạn dặm.

Đang nói chuyện, Tiêu Cảnh Dực đã trở về: “Đang nói chuyện gì thú vị vậy?”

Khương Lệnh Chỉ vội vàng ngồi dậy, nhớ lại dáng vẻ thiếu đoan trang của mình lúc nãy, nhất thời có chút ngượng ngùng.

Nàng vội nói: “Phu quân hôm nay về sớm.”

Tiêu Cảnh Dực phất tay áo, Tuyết Oanh và Vân Nhu đều lui xuống. Chàng ngồi bên cạnh Khương Lệnh Chỉ, tự nhiên mà xoa bóp vai cho nàng: “Nàng còn mệt không?”

Trên người chàng vương chút hơi rượu, nhưng không hề nồng gắt.

Khương Lệnh Chỉ hưởng thụ sự phục vụ của chàng, nheo mắt nói: “Phu quân cần mẫn như vậy, liên tục hai ngày trở về đã xoa bóp cho ta, ta nào còn dám mệt nữa chứ.”

“Ừm,” Tiêu Cảnh Dực khẽ ừ một tiếng, bàn tay xoa bóp vai liền trượt vào trong vạt áo của nàng.

Khương Lệnh Chỉ: “...”

Thảo nào chàng lại hỏi nàng có mệt không, hóa ra là đang có ý đồ này!

Tuy nhiên, hai ngày nay vẫn luôn ngủ một mình, thực ra nàng cũng rất mong nhớ.

Nhưng nàng quay đầu nhìn ra ngoài, vẫn còn là ban ngày, chung quy có chút không tiện.

Thế là nàng tìm cớ nói: “Vậy thì ta vẫn còn chút mệt mỏi.”

“Ừm.” Tiêu Cảnh Dực dụ dỗ nói: “Vậy nàng quay lưng lại, ta sẽ nhanh hơn chút.”

Chàng trai trẻ khỏe như rồng như hổ, mỗi ngày không được thỏa mãn sao mà chịu nổi?

Khương Lệnh Chỉ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, miễn cưỡng vớ lấy một chiếc gối mềm ôm vào lòng, vạt váy đã bị vén lên.

Ngay sau đó, mọi thứ trở nên không thể kiểm soát.

Nàng có chút không chống đỡ nổi mà ngửa cổ, khẽ rên thành tiếng, tựa hồ đau đớn lại tựa hồ khó nhịn.

Tiêu Cảnh Dực dường như được khích lệ, lần nào cũng muốn nàng phải cất tiếng, còn khen ngợi: “Giọng của A Chỉ thật êm tai.”

Khương Lệnh Chỉ: “...”

Có thể đừng xấu hổ như vậy không chứ.

Sau đó, Tiêu Cảnh Dực cũng cúi xuống, cùng nàng quấn quýt bên nhau, hoàn toàn đắm chìm trong không gian và thời gian chỉ thuộc về hai người họ.

Không biết đã qua bao lâu, Khương Lệnh Chỉ thực sự không chịu nổi nữa, Tiêu Cảnh Dực mới dừng lại.

Hai người nằm trong màn trướng mờ tối, mỗi người đều bình tĩnh lại, nhìn nhau không nói lời nào.

Tiêu Cảnh Dực đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của nàng.

“Phu quân,” Khương Lệnh Chỉ cất tiếng gọi chàng, giọng nói mang theo dư âm của cơn mưa vừa tạnh, mềm mại và nũng nịu.

“Quả là một yêu tinh.”

Tiêu Cảnh Dực ôm nàng vào lòng. Khương Lệnh Chỉ tựa trán vào n.g.ự.c chàng, bất giác khóe môi cong lên mỉm cười.

Sau đó, Tiêu Cảnh Dực lại ôm nàng đi tắm gội. Khương Lệnh Chỉ đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nàng ngáp một cái, vẫn không quên dặn dò chàng: “Giúp ta tắm sạch sẽ một chút, ngày mai còn phải đi Đông Uyển xem đua thuyền rồng nữa đó.”

Tiêu Cảnh Dực khẽ cười một tiếng: “Ta biết rồi.”

Sau đó hai người ôm nhau ngủ thiếp đi. Khi mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ.

Khương Lệnh Chỉ tỉnh dậy, liền nhìn thấy Tiêu Cảnh Dực đang ngủ ngay cạnh mình. Cảm giác này khiến lòng nàng tràn đầy ấm áp.

Nàng bất giác ngắm nhìn chàng một lúc lâu.

Khương Lệnh Chỉ cảm thấy rõ ràng chàng vẫn còn đang ngủ, nhưng thân thể chàng thì đã tỉnh lại, vô cùng quyến luyến mà dán chặt vào nàng.

Nàng có chút nóng, nhưng lại không dám cử động nhiều.

Trớ trêu thay, Tiêu Cảnh Dực còn vươn tay ôm lấy eo nàng.

“Phu quân, chàng giả vờ ngủ sao?” Khương Lệnh Chỉ đưa tay khẽ chạm vào giữa hai lông mày của chàng.

Tiêu Cảnh Dực mở mắt, rất phối hợp nói: “Bị nàng phát hiện rồi.”

“Chàng tỉnh rồi sao không mở mắt ra?”

“Đợi nàng cùng thức tỉnh.”

Lòng Khương Lệnh Chỉ mềm mại, liền giục chàng mau chóng rời giường.

Hôm nay là mồng năm Đoan Ngọ, bên ngoài đang rất náo nhiệt đó.

Tết Đoan Ngọ là một ngày lễ vô cùng tưng bừng.

Không chỉ các gia đình bá tánh đều chuẩn bị tươm tất, treo ngải cứu, ăn bánh chưng, tết dây ngũ sắc, thả đèn sông... Triều đình cũng tuân theo tư tưởng “cùng dân vui vẻ”, tổ chức đua thuyền rồng tại Hoàng gia Đông Uyển ngoài thành.

Bất kể là thường dân bá tánh, hay triều đình đại thần, hoặc thị vệ trong cung, đều có thể đăng ký tham gia.

Khương Lệnh Chỉ vui mừng khôn xiết, bởi vì Tiêu Cảnh Dực mấy hôm trước đã hứa sẽ đưa nàng đi xem.

Bận rộn lâu như vậy, giờ có thể ra ngoài thư giãn, nàng quả thực vô cùng mong đợi.

Sau khi Khương Lệnh Chỉ thức dậy, nàng chọn cho mình một bộ giao lĩnh hẹp tay áo màu sen tím thêu đầy hoa văn.

Trên eo còn đeo túi thuốc trừ trùng tỏa hương, lại gọi Vân Nhu đổi cho nàng một đôi hài thêu đế bằng tiện lợi khi đi lại, làm đủ tư thế cho một chuyến du ngoạn.

Mặt quạt thêu trước đó cũng đã được gắn vào một bộ xương quạt ngọc trắng, cầm trong tay càng thêm vài phần kiều diễm hoạt bát.

Khương Lệnh Chỉ nhìn mình trong gương, trong lòng cảm khái, quả thực đã có vài phần dáng vẻ quý phu nhân, thật sự không ai có thể nhìn ra được, trước kia nàng đã từng cầm d.a.o mổ heo.

Tiêu Cảnh Dực nhìn y phục nàng mặc, sau đó cũng từ tủ quần áo chọn một bộ y bào màu tím nhạt, để cùng nàng làm thành một đôi.

Chàng rất ít khi mặc y phục màu nhạt như vậy, vẻ uy áp lạnh lùng giữa đôi lông mày đã giảm đi không ít, trông như một vị công tử bột ăn chơi xa hoa.

Khương Lệnh Chỉ nhất thời có chút ngây người.

“A Chỉ thích ta mặc thế này sao?”

Khương Lệnh Chỉ thành khẩn gật đầu: “Chủ yếu là phu quân mặc gì cũng đều đẹp cả.”

Tiêu Cảnh Dực được khen thỏa mãn: “A Chỉ nói chuyện thật êm tai.”

Ngày trọng đại như hôm nay, trong phủ tự nhiên đều phải đến Vinh An Đường thỉnh an trưởng bối.

Khi Khương Lệnh Chỉ và Tiêu Cảnh Dực đến Vinh An Đường, những người trong phủ cơ bản đã có mặt đông đủ.

Không chỉ Lục thị và Tiêu Cảnh Bình dẫn theo Tiêu Yến vội vã trở về, ngay cả Tam lão gia Tiêu Cảnh Minh đang ở bên ngoài tại Thanh Châu, cũng cho người gửi lễ tiết về, náo nhiệt không tả.

Đương nhiên, trừ Vũ Dương và Linh Thư.

Tuy nhiên, Lục thị bất ngờ có tâm trạng rất tốt.

Lúc thì hỏi han thai tượng của Nhị phu nhân Cố thị, quan tâm việc chuẩn bị hôn lễ của Tiêu Nguyệt ở nhị phòng ra sao, lúc thì lại quan tâm Tam lão gia khi nào trở về, để Tam phu nhân không phải cô độc một mình trong phủ.

Ngay cả khi đối mặt với Quốc công gia và Lão phu nhân, bà ta cũng tỏ ra đặc biệt cung kính và thân thiết.

“Tứ gia, Tứ phu nhân đã đến!”

Khương Lệnh Chỉ và Tiêu Cảnh Dực sánh vai bước vào Vinh An Đường. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy hai người đứng cạnh nhau, cứ như đôi tiên nhân hạ phàm, phong tư xuất chúng.

Những người trong phủ thấy họ đến, vẫn xúm lại vây quanh, nhiệt tình chào hỏi.

Trên mặt Lục thị nở nụ cười, nhưng móng tay lại bất giác bấm rách lòng bàn tay mình.

Nổi bật ở Vinh An Đường thì tính là gì?

Lát nữa, ở Đông Uyển kia, còn có một màn xuất chúng hơn đang chờ đợi hai vợ chồng này.

Bà ta đã không thể chờ đợi hơn nữa để đi xem náo nhiệt.

Đông Uyển là ngự uyển của hoàng gia, ngày Đoan Ngọ hôm nay càng thêm đặc biệt náo nhiệt.

Hữu Ninh Đế xưa nay nhân từ hòa nhã, không chỉ đặc biệt cho phép các quan viên kinh thành không phân phẩm cấp, đều có thể mang gia quyến vào nội uyển, mà bách tính cũng có thể ở ngoại uyển xem trận cổ vũ, không hề xua đuổi.

Đông Uyển rất lớn, nơi gần trung tâm hồ là vị trí trung tâm nhất, phong cảnh đẹp nhất của Đông Uyển, cũng là nơi Hữu Ninh Đế sẽ ngự giá đến xem đua thuyền rồng.

Ở đây còn xây một đài quan sát ba tầng, bên trong vừa có thể tránh gió thổi nắng gắt, lại vừa có thể nhìn bao quát toàn bộ mặt hồ, xem rõ toàn bộ trận đua thuyền rồng.

Hoàng thân quốc thích, hoặc tâm phúc của Hoàng thượng, sẽ có thể cùng Hoàng đế ngồi ở tầng trên cùng để quan chiến.

Sau đó sẽ phân chia chỗ ngồi theo phẩm cấp đi xuống dưới.

Thậm chí hai bên đài quan sát còn có hai hành lang dài, bàn ghế bên trong cũng phải theo phẩm cấp quan chức mới có tư cách vào chỗ.

Những người khác không có phẩm cấp, thì chỉ có thể ngồi ở các đình viện khắp nơi.

Tuy nói không phải ai cũng thích bị gò bó ngồi từ đầu đến cuối, nhưng việc không ngồi và không có chỗ để ngồi, khác biệt vẫn rất lớn.

Chẳng hạn như, tuy không đi cùng Quốc công phủ, nhưng Vũ Dương và Linh Thư cũng đã có mặt tại hiện trường.

Vũ Dương có thể theo Chu Quý phi ngồi trên tầng ba của đài quan sát.

Còn Linh Thư, tuy theo Thụy Quận vương và Thụy Quận vương phi tiến vào nội uyển này, thì chỉ có thể ngồi ở đình viện phía dưới.

Cách một bức tường là ngoại uyển nơi bá tánh có thể dừng lại, tuy tầm nhìn không bằng nội uyển, nhưng đủ sức náo nhiệt, các gánh hàng rong không ngừng rao bán: “Bán bánh chưng! Bán bánh chưng ngọt!”

Hôm nay Quốc công phủ Tiêu gia, ngoại trừ Tiêu Quốc công thân thể không khỏe, cùng với Nhị phu nhân Cố thị đang dưỡng thai, và Nhị lão gia kiên quyết ở lại chăm sóc Cố thị, những người khác đều đến xem náo nhiệt.

Sau khi vào nội uyển, nam nữ chia chỗ.

Giữa đài quan sát được ngăn cách bằng bình phong, mỗi bên đều có cầu thang riêng để lên xuống.

Tiêu Cảnh Dực dặn dò Khương Lệnh Chỉ vài câu rồi theo tiểu thái giám dẫn đường rời đi.

Tướng Quân Sống Không Quá Ba Tháng, Sau Khi Đổi Hôn Ta Khiến Chàng Sống Trăm Năm

Chương 133: Đợi Nàng Cùng Thức Tỉnh