Tướng Quân Sống Không Quá Ba Tháng, Sau Khi Đổi Hôn Ta Khiến Chàng Sống Trăm Năm

Chương 153: Chàng đi thanh lâu

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

Lúc bấy giờ, Tiêu Cảnh Dực đang định đi thanh lâu.

Vốn dĩ còn phải trì hoãn thêm hai ngày nữa mới đến Sóc Châu.

Chỉ là nhận được mật thư của Tiểu Trịnh tướng quân, nói hoa khôi cô nương Mi Miêu của Xuân Hương lâu đặc biệt tìm đến hắn, chỉ đích danh muốn gặp tướng quân, bày tỏ nàng biết vài bí mật.

Tiêu Cảnh Dực khẽ nhếch khóe môi: "Xem ra bọn chúng đã không đợi được nữa rồi, đã như vậy, vậy chúng ta cứ đi xem xét."

Đây là cơ hội tự đưa đến tận cửa, để hắn có thể một mẻ hốt gọn đám hung thủ đã tham gia vào vụ cướp g.i.ế.c năm xưa, hắn làm sao có thể không nắm bắt thật tốt chứ?

3. Thế là bọn họ bỏ lại Tiêu Cảnh Bình với tốc độ rùa bò, phi ngựa thêm roi gấp rút đến Sóc Châu.

Sóc Châu không lớn, nhưng đối với Đại Ung mà nói, vị trí địa lý lại vô cùng quan trọng.

Phía Bắc là thảo nguyên một màu bát ngát, phía Nam là trung tâm Trung Nguyên, phía Tây là Tây Cương man hoang, phía Đông là Thượng Kinh phồn hoa.

Trọng quan độc chiếm Thiên Tầm Lĩnh.

Khách bộ hành đi lại các nơi không ít, thành Sóc Châu về đêm cũng đèn đuốc sáng rực, sáng như ban ngày.

Tiêu Cảnh Dực nới lỏng dây cương, nhất thời có chút suy nghĩ nặng nề.

Khi chàng bình định Tây Bắc man hoang, khải hoàn về triều, chính là ở đây gặp phải vụ cướp giết.

Những tướng sĩ cùng chàng sinh tử có nhau, từng người một ngã xuống trước mắt chàng.

Trong lúc mơ hồ thậm chí còn có thể ngửi thấy khí tức tanh m.á.u trong không khí.

Nhưng thành Sóc Châu lúc này, đã khôi phục lại một mảnh hòa thuận vui vẻ.

Tiêu Cảnh Dực hít sâu một hơi, che đi sự u ám trong đáy mắt.

Tiểu Trịnh tướng quân đã đợi ở quán trà cạnh cửa thành từ lâu rồi, vừa thấy hắn vào thành, liền vội vàng đón lên: "Tướng quân!"

Tiêu Cảnh Dực hừ một tiếng: "Nói đi."

"Vâng."

Tiểu Trịnh tướng quân vội nói:

"Tướng quân, mấy ngày nay thuộc hạ theo lệnh của ngài, không hề che giấu hành tung, trước tiên là đi thắp hương cho những huynh đệ của chúng ta đã được chôn cất ở đây, sau đó lại đi tuần tra một lượt khắp nơi.

Tuy không có phát hiện quan trọng nào, nhưng thuộc hạ có thể nhận thấy, có một nhóm người vẫn luôn lén lút theo dõi hành tung của ta.

Hơn nữa, gần đây việc tuần tra phòng thủ ở thành Sóc Châu dường như cũng nghiêm ngặt hơn trước rất nhiều.

Có lẽ là để nghênh đón ngài, Khâm sai đại nhân, cũng có lẽ là, còn có đại nhân vật khác cũng đã đến rồi."

Tiêu Cảnh Dực ừ một tiếng, quả nhiên đúng như hắn dự đoán.

"Cái hoa khôi kia là chuyện gì?"

Tiểu Trịnh tướng quân vội vàng từ trong tay áo lấy ra một chiếc ngọc bội, đưa qua: "Là Mi Miêu cô nương của Xuân Hương lâu, nàng ta tìm đến ta, cầm chiếc ngọc bội này nói muốn gặp ngài, thuộc hạ nhận ra, đây là vật của Phùng Khang Phùng tướng quân."

Tiêu Cảnh Dực nhận lấy ngọc bội nhìn một cái, phía trên khắc hoa văn long phượng trình tường, góc dưới bên phải còn có một chữ Khang nhỏ, chính xác là vật của Phùng Khang.

Nói đến đây, trong ngữ khí của Tiểu Trịnh tướng quân, mang theo chút kỳ vọng như có như không: "...Cũng không biết chiếc ngọc bội này, là nàng ta nhặt được, hay là Phùng tướng quân tặng cho nàng ta."

Ánh mắt Tiêu Cảnh Dực lóe lên, trên tay không tự chủ được mà nắm chặt ngọc bội.

Nếu là Phùng Khang tặng, vậy chẳng phải nói rằng... Phùng Khang hắn ta có khả năng còn sống sao.

Tiêu Cảnh Dực từ trước đến nay luôn cùng ăn cùng ở với các tướng sĩ, giữa bọn họ thường xưng huynh gọi đệ.

Phùng Khang là người đến tăng viện ở Tây Bắc, tuy đến muộn, nhưng tuổi tác gần bằng hắn, tính khí cũng hợp nhau.

Lúc ấy, Phùng Khang luôn nói về việc thê tử mình có thai, không ít lần mặt dày mày dạn nhờ mọi người giúp đặt tên cho hài tử chưa sinh.

Lại không biết trai hay gái, đặt tên thế nào đây?

Tiêu Cảnh Dực thực sự không có cách nào, cuối cùng đành đồng ý, đợi đến khi thắng trận trở về Thượng Kinh, sẽ lật xem Thi Kinh Sở Từ thật kỹ, đặt thêm vài cái tên cho hắn ta chọn lựa.

Trận cướp g.i.ế.c cuối cùng đó, là Phùng Khang đã đỡ giúp hắn mũi tên độc xuyên tim, hắn mới có thể may mắn nhặt lại được một mạng sống sau khi rơi xuống vực.

Nhưng giờ đây rốt cuộc hắn ta là sống hay chết?

"Xuân Hương lâu ở đâu?"

Tiểu Trịnh tướng quân vội vàng chỉ đường: "Tướng quân, ngài cứ đi thẳng dọc theo con đường này, đến ngã rẽ đầu tiên rẽ về phía Tây..."

"Được." Tiêu Cảnh Dực ghi lại địa chỉ, lại phân phó: "Đi Tân Châu binh doanh mượn binh, trước khi trời sáng ngày mai, hãy bao vây thành Sóc Châu."

Tiểu Trịnh tướng quân mở to mắt: "Tướng quân!"

Trời ạ, sao tướng quân vừa đến đã đại động can qua như vậy?

Thành Sóc Châu này ca vũ thăng bình, lại không có nghịch tặc làm loạn, càng không có giặc cướp xuống núi, tại sao lại phải điều binh chứ?

Tiêu Cảnh Dực nhàn nhạt giải thích: "Bắt rùa trong chum."

Trên đường đi, hắn đã trì hoãn đủ lâu rồi, nghĩ mà xem, những người cần đến, lúc này đều đã ẩn náu trong thành Sóc Châu rồi.

Bây giờ, đến lượt hắn ra tay thu lưới.

Tiểu Trịnh tướng quân mắt sáng bừng: "Vâng!"

Ngay sau đó lập tức đi dắt ngựa ra khỏi thành.

Còn Tiêu Cảnh Dực thì theo địa chỉ Tiểu Trịnh tướng quân đã đưa, đi đến thanh lâu lớn nhất Sóc Châu.

Xuân Hương lâu.

Thành Sóc Châu tàng long ngọa hổ, những cô nương ở Xuân Hương lâu này lại càng muôn hồng ngàn tía, mỗi người một vẻ đặc sắc.

Vừa bước vào, đã khiến người ta hoa mắt.

Lão bản đón lên: "Chà, khách quan trông lạ mặt quá, lần đầu đến đây phải không ạ?"

Tiêu Cảnh Dực thần sắc nhàn nhạt, lấy ra chiếc ngọc bội lắc nhẹ một cái: "Đến tìm Mi Miêu."

Sắc mặt lão bản lập tức thay đổi, đánh giá Tiêu Cảnh Dực từ trên xuống dưới một lượt, lập tức nở nụ cười nịnh nọt hơn: "Ôi chao, là khách của Mi Miêu ạ! Nàng ấy đã nói với ta rồi, quý khách mau mời lên lầu đi ạ."

Địch Thanh và Địch Hồng đứng đợi ở cửa sương phòng.

Tiêu Cảnh Dực đẩy cửa ra, trong phòng chỉ thắp một ngọn đèn sừng dê.

Dưới bầu không khí mờ ảo, mỹ nhân tựa hoa cách tầng mây.

Chỉ nghe thấy một tiếng nói yêu kiều mềm mại đến tận xương tủy: "Tướng quân mời ngồi."

Tiêu Cảnh Dực khựng lại một chút, cũng không khách khí, vén vạt áo ngồi xuống bồ đoàn đã được chuẩn bị sẵn.

Mi Miêu cô nương mặc một bộ y phục lụa tím đậm bán trong suốt, từ sau bình phong đi ra.

Nàng ta vừa thấy Tiêu Cảnh Dực, cũng không nhịn được mở to mắt, trong đáy mắt tràn đầy sự kinh diễm.

Thân là hoa khôi, những nam nhân nàng ta từng gặp không có một ngàn cũng có hàng trăm, nhưng chưa từng thấy qua nam tử nào anh võ cao quý đến thế.

Chỉ là cái sát khí không hề che giấu trên người kia, khiến người ta không tự chủ được mà muốn quỳ dưới chân hắn thần phục.

Mi Miêu không sợ, Mi Miêu chỉ cảm thấy đây mới là nam nhân trong lòng nàng.

Nàng ta bày ra đủ tư thái ưu nhã, vặn eo quỳ ngồi trước chiếc bàn thấp, cẩn thận rót cho Tiêu Cảnh Dực một chén trà, giữa dòng mắt đưa tình, ý tứ quyến rũ nảy sinh.

Còn Tiêu Cảnh Dực thì thủy chung bất động thanh sắc.

Mi Miêu không hề nản lòng, cười khẽ một tiếng, lại vươn ngón tay ngọc ngà thon dài, bắt đầu bóc vỏ vải thiều trong đĩa, quan tâm hỏi: "Tướng quân trên đường đi mệt mỏi rồi chứ?"

Vải thiều ở thanh lâu đương nhiên không thể sánh bằng vải thiều Tăng Thành tươi ngon quý giá mà hắn gửi về Tiêu Quốc công phủ, nhưng hình như đến đây, mục đích cũng không phải để ăn vải thiều.

Mi Miêu cuối cùng cũng bóc xong quả vải thiều trong suốt long lanh kia.

Nàng ta lại không trực tiếp đút cho Tiêu Cảnh Dực, mà ngậm nó vào trong miệng mình, đôi mắt quyến rũ như tơ lụa mà xích lại gần.

Hương thơm ngọt ngào thoang thoảng vấn vít, Tiêu Cảnh Dực đầy hứng thú nhìn nàng một ánh mắt khuyến khích.

Mi Miêu cô nương vì thế càng thêm yêu kiều.

Y phục lụa trên người nàng trượt xuống, bờ vai thơm nửa lộ, làn da trắng nõn còn mềm mại trơn tru hơn cả quả vải trong miệng nàng vài phần.

Lúc bấy giờ hai người đã ở rất gần nhau rồi.

Tiêu Cảnh Dực chỉ cần hơi cúi đầu, là có thể nếm được quả vải mọng nước ngọt ngào trong miệng hoa khôi.

Nhưng hắn cũng không có ý định cúi đầu đón lấy.

Hắn cứ như vậy nhìn nàng ta, trong đôi mắt phượng sắc bén tràn đầy uy áp, chỉ nghe hắn chậm rãi mở miệng hỏi: "Phùng Khang đâu?"

Lòng Mi Miêu chợt run lên, đó là nỗi sợ hãi vô thức khi cừu non gặp hổ dữ.

Tướng Quân Sống Không Quá Ba Tháng, Sau Khi Đổi Hôn Ta Khiến Chàng Sống Trăm Năm

Chương 153: Chàng đi thanh lâu