1.
Trước khi chết, Kỳ Trầm từng móc ngoéo với tôi, bắt tôi hứa phải sống đến trăm tuổi mới được đi tìm cậu ấy.
Tôi đã đồng ý, nhưng quay đầu lại liền lừa cậu ấy.
Mới ba ngày sau tôi đã đuổi theo sang bên kia.
Trước khi nhắm mắt, tôi tự tìm cho mình một cái cớ: Khi gặp lại cậu, tôi sẽ nói mình mơ thấy cậu dưới đó đang trêu chọc mấy nữ quỷ khác.
Nhưng thực ra, tôi chưa từng mơ.
Không có cậu, tôi căn bản không thể ngủ nổi.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại quay về tuổi mười tám. Trong tay ôm bó hoa, xung quanh tiếng hò reo vang dội. “Tỏ tình đi! Tỏ tình đi!”
Người đông như biển, nhưng chỉ thoáng chốc tôi đã nhận ra cái đầu vàng chói mắt kia. Cậu ta đứng ở góc chẳng ai chú ý, ánh mắt hờ hững lướt qua tôi, vừa tùy ý lại vừa cố tình.
Tôi nhìn cậu, nước mắt không cách nào kìm lại.
Vừa định mở miệng thì giọng Thẩm Dịch vang lên: “Lâm Nguyệt Dã, thích gây chú ý trước đám đông lắm sao?”
Lúc ấy tôi mới bừng tỉnh, nhận ra người đứng trước mặt.
Hàng lông mày nhíu lại, gương mặt lạnh lùng.
Không khí náo nhiệt chợt khựng lại.
Mãi đến khi Hứa Tinh lên tiếng mới phá vỡ sự gượng gạo: “Thẩm Dịch, bài phát biểu nhận giải cần xác nhận một chút.”
Thẩm Dịch quay đầu nhìn cô ta: “Đợi mình một chút, giải quyết xong sẽ tìm cậu.”
Trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Hứa Tinh cũng là học bá như Thẩm Dịch. Có người từng trêu chọc hai người họ là “học bá – học thần, trời sinh một đôi.”
Hứa Tinh lại khinh thường đáp: “ Tôi không phải loại con gái trong đầu chỉ toàn chuyện yêu đương.”
Khi ấy, ánh mắt Thẩm Dịch nhìn cô ta đầy tán thưởng. Cậu ta cũng từng nói với tôi rằng, cậu ta không thích loại con gái trong đầu chỉ toàn tình yêu.
Nhưng năm đó, trong đầu tôi chỉ toàn là cậu ta. Thậm chí còn ngây thơ nghĩ rằng, tỏ tình vào sinh nhật cậu ta sẽ không bị làm khó xử.
Sau này tôi mới hiểu, điều cậu ta ghét nhất chính là tôi dùng “đạo đức trói buộc.”
Ngay lúc này cũng thế, cậu ta lấy bó hoa trong tay tôi, tỏ ra sốt ruột: “Có thời gian thì đọc thêm sách đi, đừng suốt ngày chỉ nghĩ mấy chuyện yêu đương tình cảm.”
2.
Tôi ngẩn người.
Trong đám đông vang lên tiếng xì xào:
“Mau nhìn đi, Lâm Nguyệt Dã khóc rồi.”
“Cô ấy theo đuổi Thẩm Dịch bao nhiêu năm, cuối cùng hoa khôi trường biến thành trò cười.”
“Haizz, tôi còn thấy xấu hổ thay cho cô ấy.”
Kiếp trước, đúng là tôi vì khó xử mà khóc òa một trận. Nhưng bây giờ, trong mắt tôi chỉ có chàng trai đầu vàng kia.
Tôi nhìn chằm chằm cậu, môi run run, nhưng không phát ra tiếng, chỉ có nước mắt không ngừng rơi.
Thấy vậy, Thẩm Dịch nhíu mày, khẽ thở dài: “Lâm Nguyệt Dã, sao cậu lại hay khóc thế?”
Tôi thấy chán ngán, cậu ta nói mãi, còn chắn ngang tầm mắt tôi. Tôi mạnh tay đẩy cậu ta ra, lao thẳng vào người mà tôi vừa tìm lại được.
“Chồng ơi…”
“Chồng ơi, anh vẫn còn sống, thật tốt quá… hu hu hu…”
Lồng n.g.ự.c ấm áp, mùi nắng quen thuộc.
Tôi ôm chặt cậu, khóc đến nức nở.
Người trong n.g.ự.c sững lại: “Không phải chứ chị gái… chị nhầm rồi à?”
Mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
3.
“Lâm Nguyệt Dã, cậu gọi ai là chồng thế hả?” Giọng Thẩm Dịch từ sau lưng vang lên, mang theo tức giận: “Cùng một chiêu trò mà còn muốn dùng bao nhiêu lần nữa?”
Đúng vậy, kiếp trước để khiến Thẩm Dịch ghen, tôi thường giả vờ thân mật với những nam sinh khác. Cậu ta sẽ tức giận, rồi lại tùy tiện dỗ dành tôi.
Chỉ là lần này, đối phương lại là tên đầu gấu mà cậu ta khinh thường nhất.
Tôi ôm chặt Kỳ Trầm, khóc càng dữ dội: “Hu hu hu, chồng ơi, anh thật sự vẫn còn sống…”
Tôi không dám tin, tay luồn vào áo cậu, vội vàng kiểm tra xem n.g.ự.c cậu có còn vết thương chí mạng của kiếp trước không.
Kỳ Trầm bị hành động của tôi dọa sợ hết hồn: “Cái quái gì thế! Chị gái làm gì vậy!”
Tôi nức nở: “Anh cởi áo ra cho em xem một chút.”
Khuôn mặt cậu đỏ bừng: “Ông đây là người đàng hoàng đấy!”
Tôi càng khóc to hơn: “Hu hu hu, chồng ơi, em muốn xem, em xin anh cho em xem đi …”
Cậu ta lúng túng, hai tay không biết để đâu. Cuối cùng đành hạ giọng bất lực: “Suỵt… đợi… đợi lúc không có ai rồi xem được không?”
Nhìn cảnh ấy, ánh mắt Thẩm Dịch tràn ngập chán ghét:
“Lâm Nguyệt Dã, giữa chốn đông người thế này cậu không thấy mất mặt sao?”
“Lần này, tôi sẽ không dỗ cậu nữa.”
Nói rồi, cậu ta quay lưng bỏ đi.
Đám đông cũng tản ra, chẳng còn ai vui vẻ.
4.
“Đại tiểu thư, diễn xong chưa mà còn chưa buông ra vậy?” Giọng nói trên đỉnh đầu mang theo vài phần chế nhạo.
Tôi chỉ lắc đầu, ôm chặt lấy cổ cậu ấy, khóc đến nấc nghẹn.
“Không buông… cả đời này cũng sẽ không buông…”
Mười tám tuổi, Lâm Nguyệt Dã chưa bị gãy chân, chưa mắc trầm cảm.
Mười tám tuổi, Kỳ Trầm vẫn chưa chắn d.a.o thay tôi.
Mọi thứ… đều còn kịp.
Kỳ Trầm không thể tin nổi, uy h.i.ế.p tôi: “Vậy thì tôi bế cậu đi ra ngoài nhé?”
“Ừm…”
Cậu ôm tôi bước ra khỏi phòng học. Vừa ra khỏi cửa, giọng giám thị đã vang lên: “Ê, Kỳ Trầm, cậu không tập luyện cho tốt, ở đó ôm nữ sinh làm trò lưu manh gì vậy?”
Tôi vẫn ôm chặt không buông.
Thấy tôi không có phản ứng, Kỳ Trầm mặt đỏ bừng, vội vàng giải thích: “Báo cáo thầy, nữ sinh này gãy chân, em bế cậu ấy đi phòng y tế.”
Giám thị dịu giọng hơn: “Thằng nhóc này cũng biết quan tâm ghê.”
Chợt nhớ, kiếp trước Kỳ Trầm cũng vậy. Ôm tôi đi khắp nơi chữa chân, cùng tôi tập phục hồi chức năng.
Khi mọi người đi xa rồi, cậu nhìn tôi, có phần phát điên: “Không phải … đại tiểu thư, cậu đang diễn cái trò gì thế?”
Tôi ôm chặt lấy cổ cậu không buông: “Chồng ơi…”
Cậu nghe mà sởn cả da gà, nghiến răng: “Đừng có gọi tôi là chồng!! Ai là chồng của cậu hả?”
“Anh là chồng của em mà…” Tôi ấm ức bĩu môi: “Em thích nhất là chồng yêu của em…”
Cậu ta như sắp nổ tung, trầm giọng nhắc nhở tôi: “Đại tiểu thư, còn nhớ hôm qua là ai ném thư tình của tôi không?”
Tôi thoáng chốc lúng túng.
Đúng là không phải lúc.
Kỳ Trầm từng tỏ tình với tôi, nhưng lúc đó tôi giận dữ giẫm nát lá thư dưới chân: “ Tôi ghét nhất loại vận động viên bắp thịt, đầu óc đơn giản như cậu!”
Nói đi nói lại, bản thân tôi cũng chỉ là một học sinh múa, tay chân dẻo dai nhưng đầu óc đơn giản. Thực ra tôi không hề ghét Kỳ Trầm nhiều như thế.
Là vì Thẩm Dịch ghét, nên tôi cũng ghét theo.
Thẩm Dịch khinh thường tất cả những kẻ ngốc, nhất là kiểu như Kỳ Trầm, học kém, lại hay càn quấy trong trường.
Tôi chớp mắt, nghiêm túc giải thích: “Thật ra … hôm qua em chỉ muốn thử anh thôi.”
Rồi cam đoan: “Chồng à, sau này em chỉ thích mình anh.”
Khóe miệng Kỳ Trầm giật giật: “Xì… có thể đừng gọi ‘chồng’ được không?”
Tôi lắc đầu: “Không thể.”
Cậu nghiến răng, cuối cùng đành chịu thua: “Moẹ… tùy cậu, muốn gọi sao thì gọi…”
Nhìn tôi bám dính như con gấu koala trong ngực, cậu thở dài: “ Nhưng Lâm Nguyệt Dã… Cậu là người, không phải khỉ, có thể xuống khỏi người tôi không?”
“ Nhưng em muốn ôm anh thêm chút nữa, chồng ơi~”
Cậu nuốt khan một cái, vành tai đỏ bừng.
Mười tám tuổi, Kỳ Trầm đúng là vừa hung dữ vừa ngốc nghếch, lại cực kỳ đáng yêu.