Đêm ấy, tôi gối đầu trên bụng tám múi, vui vẻ đến cực điểm.
Người kia đã chẳng còn là cậu thiếu niên đỏ mặt vì một cái chạm nhẹ nữa.
Kỹ thuật nhiều vô kể, lại còn vô cùng sung sức.
Tôi dần không chống đỡ nổi.
Rõ ràng như vừa bơi ba nghìn mét, sao vẫn còn sức lực dồi dào như vậy?
“Ngủ! Tôi buồn ngủ c.h.ế.t rồi!” Tôi gào lên phản đối, giữ chặt bàn tay đang quậy phá của anh: “Mau mặc áo lại cho tôi.”
Anh khéo léo né tránh, giọng khàn thấp: “Vợ à, mặc áo ngủ thế nào được chứ?”
20.
Kết thúc buổi diễn, tôi lại nhìn thấy Thẩm Dịch.
Con người này, thật sự hèn hạ.
Năm xưa tôi chạy theo hắn, hắn hờ hững. Nay tôi tránh xa hắn, hắn lại bám riết như chó ghẻ.
Hắn ôm hoa, ánh mắt ảm đạm: “Tiểu Dã, anh biết, trước đây làm nhiều chuyện khiến em buồn. Nhưng anh thật sự thích em, bao năm qua, anh vẫn nghĩ, em sẽ quay đầu nhìn anh một lần …”
Giọng hắn khàn khàn, mắt hoe đỏ: “Anh không hiểu, vì sao, em lại đột nhiên chẳng thèm quan tâm anh nữa…”
Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng ký ức kiếp trước như cơn ác mộng tuyệt vọng lại hiện về.
“Thẩm Dịch, em từng mơ một giấc mơ.”
“Tốt nghiệp xong, anh bỏ em cùng Hứa Tinh ra nước ngoài. Anh nói, chờ tốt nghiệp sẽ cưới em. Em chờ… chờ mãi, đến lúc anh tốt nghiệp, lại bảo cần sự nghiệp mới cưới được, bắt em tiếp tục đợi.”
“Sau đó, anh cùng Hứa Tinh khởi nghiệp. Hai người ngày ngày ở bên nhau, được ca ngợi là cặp đôi vàng. Không ai biết em mới là bạn gái anh. Khi đó, em cầu xin anh, chỉ cần một lần đến xem em biểu diễn, dù chỉ một bông hoa thôi, em cũng sẽ tha thứ. Nhưng anh — một lần cũng không.”
Hắn ngây ra, không tin nổi.
Tôi nhìn hắn, cười khổ:
“Anh nói, mấy sân khấu nhỏ đó có đẳng cấp gì? Anh biết em bận thế nào mỗi ngày không?”
“Phải rồi, anh bận hẹn hò cùng Hứa Tinh, cùng gõ chuông Nasdaq, cùng đi du lịch, gặp phụ huynh.”
“Em chờ anh bao năm, không cam tâm. Nhưng thì sao? Tất cả mọi người đều nghĩ em là nữ phụ độc ác. Thật ra, em bệnh rất lâu, sau cùng, phát điên mà tự sát nhiều lần. Đối diện sự ‘trói buộc đạo đức’ lặp đi lặp lại của em, anh phát chán, còn nói: cưới em chẳng phải được sao?”
“ Nhưng ngay trước ngày cưới, Hứa Tinh gửi cho em giấy chứng nhận mang thai. Còn em, mơ mơ hồ hồ, ngã từ sân khấu cao xuống thành kẻ tàn phế.”
Tôi nhắm mắt, cổ họng nghẹn chặt: “Cuối cùng, cha mẹ anh đưa em một khoản tiền, mặc kệ em tự sinh tự diệt…”
Hắn hoảng loạn, vội vàng phủ nhận: “Không thể nào! Sao anh lại như thế? Chỉ là mơ thôi Tiểu Dã, anh nói rồi, sẽ luôn bảo vệ em…”
Tôi thờ ơ lắc đầu:
“Không phải đâu.”
“Thẩm Dịch, em không thông minh, nhưng không ngu.”
Tôi nhìn thẳng hắn:
“Anh thật sự thích em sao? Không. Anh chỉ không cam tâm thôi. Anh quá thông minh, biết em thích gì, biết vì sao em buồn, biết dỗ thế nào. Nhưng anh cố tình không làm, mặc kệ em chịu hết uất ức.”
“Anh chỉ tận hưởng sự ngưỡng mộ của em, sự tán thưởng của Hứa Tinh. Muốn cả hai. Chỉ thế thôi.”
Tôi nhàn nhạt kết thúc: “Cất cái ‘tình yêu rẻ tiền’ của anh đi. Em không cần. Anh cũng không xứng.”
21.
Năm tốt nghiệp đại học, công sức không phụ lòng người, tôi đã giành được quán quân giải Đào Lý Bôi.
Vừa bước xuống sân khấu, đã thấy có người ôm bó hoa, vẫy tay với tôi.
Tôi vui vẻ chạy ào vào lòng anh, hỏi:“Em múa có đẹp không?”
“Đẹp c.h.ế.t đi được, như một yêu tinh vậy.” Anh ngẩn ngơ nhìn tôi, như một kẻ si tình: "Chất vấn Trụ Vương, thấu hiểu Trụ Vương, rồi trở thành Trụ Vương.”
Năm ấy, Kỳ Trầm đại diện quốc gia tham dự Olympic.
22 tuổi, anh vùng vẫy trong làn nước xanh, bằng tốc độ và ý chí kinh người, bỏ xa vạch vàng kỷ lục thế giới, hoàn thành một lần bứt phá nữa.
Trong lễ trao giải, anh ngước nhìn quốc kỳ ngũ tinh từ từ kéo lên, viền mắt đỏ hoe.
Khi phóng viên trong nước phỏng vấn, anh không kìm được nữa, vừa khóc vừa nghẹn ngào: "Cảm ơn Tổ quốc, cảm ơn huấn luyện viên, cảm ơn… cảm ơn vợ tôi …” Giọng anh run rẩy, nước mắt lã chã rơi, càng khóc càng kích động.
Cuối cùng, mấy phóng viên phải chạy tới dỗ dành.
Ngay lúc đó, như chợt nhớ ra điều gì, anh lóng ngóng lôi từ túi ra một chiếc nhẫn kim cương, tay run run, khóc đến không kiềm chế nổi.
Các phóng viên nhìn tôi bất lực, sốt ruột giục: “Cô mau đồng ý đi, không thì chúng tôi dỗ không nổi anh ấy mất.”
Tôi nhìn cái người mất mặt này, vừa buồn cười vừa cảm động.
Vội chạy tới ôm lấy anh, đeo nhẫn vào tay mình:
“Thôi được rồi được rồi.”
“Em đồng ý với anh.”
Qua một lúc lâu, anh đỏ mặt hỏi tôi: “Vợ ơi, lúc nãy anh có mất mặt lắm không?”
Tôi thở dài: “Ừm… cũng… tạm được …”
Anh giơ tay hứa chắc nịch: “Lần sau, lần sau nhất định anh sẽ không khóc nữa.”
Tôi lườm cho anh một cái.
Mỗi lần đều nói như vậy, nhưng lần nào cũng rơi ngọc trai nhỏ. Nửa bể bơi toàn là nước mắt anh chảy ra.
23.
Những năm sau đó, Khỉ Trầm đại diện quốc gia, liên tục giành vinh quang.
Không có anh, tôi căn bản không ngủ nổi.
Năm tôi 28 tuổi, Kỳ Trầm không còn bơi nổi nữa, mang theo cả thân đầy vinh dự mà giải nghệ. Anh bắt đầu dẫn dắt các vận động viên trẻ, để họ tiếp tục phá kỷ lục của chính anh.
Tôi cũng nhường sân khấu cho lớp vũ công trẻ, trở lại bục giảng để dạy học.
Năm ấy, chúng tôi bắt đầu kế hoạch sinh con.
Tôi hơi lo lắng hỏi anh: “Anh nói xem, con chúng ta liệu có ngốc lắm không?”
Anh nói: “Nếu giỏi thì cống hiến cho Tổ quốc, nếu bình thường thì ở bên cha mẹ, hưởng phúc dưới gối.”
Cả tôi và anh đều chưa từng có một gia đình, một tình yêu trọn vẹn. Chúng tôi sẽ nuôi lại tuổi thơ thiếu hụt của chính mình.
Mười năm sau ngày tốt nghiệp, chúng tôi tham dự lễ kỷ niệm trường với tư cách cựu sinh viên xuất sắc. Cùng đi còn có mấy bạn học năm xưa.
Bỗng có người nhắc:
“Ê, các cậu biết không, Thẩm Dịch hình như phá sản rồi.”
“Nghe nói hồi mới tốt nghiệp, cậu ta mua đất xây nhà, kiếm được khối tiền. Sau này thị trường bất động sản xuống dốc, đứt vốn, đầu tư cũng lỗ nặng, giờ công ty phá sản, bị cưỡng chế thi hành án rồi.”
Tôi ngẩn người một lát, bỗng thấy cái tên ấy xa lạ lạ.
“Ê, Nguyệt Dã, hồi đó cậu chẳng phải còn từng thích cậu ta sao?”
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không có chuyện đó.”
(Hết)