Chồng tôi vì muốn bảo vệ bạch nguyệt quang của mình đang bị một tên sát nhân biến thái quấy rối, lại đẩy tôi vào chỗ nguy hiểm.
Tôi phản đối việc thay bạch nguyệt quang đi dẫn dụ kẻ g.i.ế.c người, nhưng anh ta lại uy hiếp:
“Cẩn thận cái mạng của người anh trai thực vật đang nằm trong phòng bệnh của cô!”
Cho đến khi tôi bị tra tấn g.i.ế.c c.h.ế.t trong tầng hầm, trở thành tiêu bản cơ thể người.
Cảnh sát gửi thông báo cho anh ta, nhưng anh ta lại tỏ vẻ khinh thường:
“Có tìm diễn viên tới cũng vô dụng, tối nay lại tới con hẻm cuối phố, cô phải chuộc lại lỗi lầm mà mình đã gây ra!”
1.
Khuôn mặt dữ tợn đang cười man rợ của tên sát nhân biến thái vẫn lởn vởn trước mắt tôi, không sao xua đi được, còn nỗi đau trên người thì khiến tôi càng tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Tổng cộng tám mươi hai nhát d/a/o, nhát nào cũng khoét vào tim, m/á/u chảy đầm đìa.
Thế nhưng tôi chỉ có thể nằm yên tại chỗ, cảm nhận nhiệt độ trên cơ thể mình từng chút một nguội lạnh đi.
Bởi tôi đã ba ngày không ăn uống gì, tay chân bị xích bằng những sợi xích sắt nặng trịch, mí mắt cũng dần nặng trĩu…
Thế giới của tôi chìm vào bóng tối, chỉ còn khuôn mặt của Bùi Chi Diễn hiện lên trước mắt, giọng điệu mang theo sự hung hăng lạnh lùng:
“Hứa An An, tất cả những thứ này là cô nợ Mặc Hàm, cô phải trả!”
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi lại thấy mình trở về bên cạnh Bùi Chi Diễn.
Có lẽ vì đã trải qua quá nhiều kinh hoàng, phản ứng đầu tiên của tôi là muốn lao đến ôm lấy bóng dáng cao lớn ấy. Nhưng tôi lại phát hiện cơ thể mình đang ở trong trạng thái trong suốt.
Lúc này tôi mới lờ mờ nhớ ra, có lẽ mình đã c.h.ế.t rồi.
Ngay khi đó, một giọng nói ngọt ngào, run rẩy xen lẫn bất an vang lên:
“A!… Chi Diễn, Chi Diễn!”
Cô ta như vừa tỉnh khỏi một cơn ác mộng, môi run run, giọt lệ long lanh trong đôi mắt to tròn.
Bùi Chi Diễn sải bước dài đến bên Lý Mặc Hàm, đỡ lấy thân thể yếu ớt như không xương của cô ta, nắm tay cô ta truyền sức mạnh:
“Mặc Hàm, đừng sợ, anh ở đây.”
Lúc này tôi mới nhận ra, nơi này là một phòng bệnh, và trên giường bệnh là Lý Mặc Hàm, sắc mặt tái nhợt, trông yếu đuối đáng thương.
Thấy cảnh đó, tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến mức không thở nổi.
Kết hôn với Bùi Chi Diễn năm năm, tôi chưa từng thấy anh ta dịu dàng, dỗ dành ai như thế, như thể cô ta là bảo vật quý giá nhất thế gian.
Khác hẳn khi đối diện với tôi, anh ta chỉ luôn đầy vẻ ghét bỏ, ánh mắt nhìn tôi chẳng khác gì nhìn một đống rác.
Không ngờ rằng, sau khi chết, tôi vẫn phải tận mắt chứng kiến anh ta yêu thương một người phụ nữ khác.
“Em vừa lại mơ thấy tên sát nhân biến thái đó, đáng sợ quá…”
Thấy cô ta hoảng hốt như vậy, Bùi Chi Diễn vừa xót xa vừa áy náy ôm cô ta vào lòng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an.
“Có tin tức gì của chị An An chưa? Chị ấy … sẽ không gặp chuyện gì chứ?”
Lý Mặc Hàm khẽ cau mày như đau lòng thay người khác, giả bộ dịu dàng, lại càng khiến người ta thêm thương tiếc.
Nghe đến tên tôi, Bùi Chi Diễn lập tức đổi hẳn thái độ dịu dàng ban nãy, cau mày đầy khó chịu:
“Cô ta thì có thể gặp chuyện gì? Nếu không phải vì cô ta, em có bị tên sát nhân đó chú ý tới không? Tất cả là cô ta tự rước lấy, là cô ta nợ em!”
“Mặc Hàm, em quá tốt bụng rồi. Chính mình bị dọa đến mất ngủ còn đi lo cho loại người như thế!”
Nghe những lời đó, tim tôi như bị hàng chục mũi kim đâm, tê dại và nhức nhối từng đợt.
Không ngờ trong lòng anh ta, tôi lại thấp kém đến vậy.
2.
Điện thoại của Bùi Chi Diễn bỗng rung lên, anh ta nhìn xuống, là đơn đồ ăn anh đặt cho Lý Mặc Hàm đã đến.
Đến lúc này, anh ta mới phát hiện trên tin nhắn có một chấm đỏ nhỏ, người gửi lại là tôi.
Đó là lúc tôi gặp nguy hiểm, tôi đã khởi động chế độ cầu cứu khẩn cấp trên điện thoại, gửi tin nhắn đến người liên hệ đầu tiên trong máy.
Nhưng khi đó, anh ta đang ở bên Lý Mặc Hàm, ngắm cô ta ngủ say, nên cố tình tắt điện thoại, hoàn toàn bỏ lỡ lời cầu cứu của tôi.
Nhìn khung trò chuyện quen thuộc ấy, gần như toàn bộ tin nhắn đều là tôi gửi.
Một nỗi chua xót dâng lên nơi khóe mắt, tim tôi nghẹn lại, nếu lúc đó anh ta nhận được tin nhắn, liệu tôi có phải c.h.ế.t hay không?
Tiếc rằng, mọi thứ đã quá muộn. Tôi đã mãi mãi ngừng thở trong căn hầm tối tăm, kín bưng ấy.
Bùi Chi Diễn chỉ nhướng mày, sau đó bật ra một tiếng cười lạnh:
“Màn kịch vụng về như thế này chẳng phải để lừa lấy lòng thương hại của tôi sao? Thật nhàm chán!”
Anh ta gọi điện cho tôi, nhưng không thể liên lạc được, lông mày càng nhíu chặt, vẻ mặt đầy chán ghét vì bị tôi làm phiền. Anh ta trực tiếp mở chế độ ghi âm giọng nói, mắng xối xả:
“Hứa An An, tôi nói cho cô biết, bớt giở mấy trò màu mè này đi, chẳng ai muốn xem cô giả vờ đáng thương cả! Ngoan ngoãn đến con hẻm cuối phố chờ, lôi tên sát nhân biến thái đó ra cho tôi!”
“Có chút việc thế này mà cũng lề mề, Hứa An An, cô đúng là vô dụng!”
Giọng điệu của Bùi Chi Diễn chứa đầy hận ý khiến lòng tôi chìm xuống đáy.
Thì ra, dù anh ta có nhận được tin nhắn cầu cứu, e rằng cũng chẳng làm gì.
Bởi trong mắt anh ta, tôi chỉ là kẻ lắm mưu nhiều kế, tất cả những gì xảy ra đều do tôi cố tình sắp đặt để thu hút sự chú ý của anh ta.
Lý Mặc Hàm ở nơi anh ta không nhìn thấy, khẽ nhếch môi cười đắc ý, hoàn toàn không còn dáng vẻ bạch liên hoa yếu đuối nữa.
Phát tiết xong cơn giận, anh ta chỉ đợi tôi ngoan ngoãn xin lỗi, cúi đầu, để rồi lại được dịp sai khiến.
Bởi từ trước đến nay đều như vậy, chỉ cần anh ta không vui, tôi sẽ nhận sai, dỗ dành đến khi anh ta hài lòng.
Có lẽ trong mắt anh ta, tôi chỉ là một con ch.ó l.i.ế.m không hơn không kém.
Nhưng mười phút trôi qua, màn hình vẫn im lìm, chẳng có chút động tĩnh nào.
“Hứa An An dám không trả lời tin nhắn của tôi? Quả là to gan!”
Bùi Chi Diễn tức giận vô lực, thậm chí bản thân còn không nhận ra mình lại để ý tới phản hồi của tôi như vậy.