Vì bạch nguyệt quang, chồng tôi ép tôi làm mồi nhử để dụ tên sát nhân biến thái

5

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~6 phút

5.

Cho đến khi trong phòng vang lên giọng của Lý Mặc Hàm:

“Chi Diễn, em thấy choáng quá… em muốn uống một cốc nước, anh có thể rót giúp em không?”

Nghe thấy thế, Bùi Chi Diễn lập tức quẳng tôi ra khỏi đầu, trong mắt chỉ còn Lý Mặc Hàm.

Chẳng mấy chốc, lại vọng ra giọng điệu yểu điệu giả tạo của cô ta:

“Chị An An thật sự sẽ không giận chứ? Em vẫn thấy hơi lo… hay là em nên đi thì hơn…”

Dù đã là linh hồn, tôi vẫn nổi hết da gà.

Đúng là… quay đi quay lại lại “ trà xanh” rồi. Ngưỡng mộ, thật sự ngưỡng mộ!

Bùi Chi Diễn thì lại đúng là loại người ăn trọn chiêu này. Anh ta đặt tay lên vai Lý Mặc Hàm, ánh mắt đầy kiên định:

“Em đừng nghĩ nhiều nữa, bây giờ chẳng ai quan trọng bằng em!

Đây là nhà của anh, cho ai ở là quyền của anh. Em là thanh mai trúc mã của anh, muốn ở bao lâu cũng được!”

Lý Mặc Hàm như chìm vào hồi ức, khóe môi cong lên ngọt ngào:

“ Đúng vậy … anh còn nhớ không, hồi nhỏ chúng ta thích nhất là chơi trò gia đình, anh làm bố, em làm mẹ. Anh nói sau này sẽ cho em một mái nhà, còn em thì nói lớn lên sẽ gả cho anh …”

Lời vừa dứt, cả hai đều khựng lại.

Bầu không khí lập tức trở nên khác lạ, ánh mắt Bùi Chi Diễn cũng dần sâu thẳm hơn.

“Anh nhớ chứ…”

Đôi mắt Lý Mặc Hàm long lanh, vẻ thẹn thùng e ấp, vành tai trắng nõn cũng ửng đỏ, trông càng khiến người ta thương xót.

“Mặc Hàm, là anh có lỗi với em, là anh thất hứa trước …”

“Không sao đâu, anh Chi Diễn, em chưa từng trách anh …”

Hai người nhìn nhau đắm đuối, như thể thế giới này chỉ còn lại họ, gạt bỏ mọi thứ ra ngoài.

Còn tôi, bị buộc phải lơ lửng quanh họ, chỉ thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Sau đó, hai người lại kề sát nói những lời thì thầm, chọc cho Lý Mặc Hàm cười khúc khích, bầu không khí càng lúc càng ám muội.

“Mặc Hàm, không ngờ em vẫn nhớ những chuyện đó…”

“Miễn là có anh Chi Diễn, làm sao em quên được chứ?”

Bùi Chi Diễn vừa kinh ngạc vừa xúc động, cuối cùng cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, hơi thở hòa vào nhau.

Tôi cảm thấy khó chịu, và… buồn nôn thật sự.

Cho đến khi hai người ôm nhau ngã xuống giường, tiếng chuông điện thoại của Bùi Chi Diễn đột ngột vang lên.

Đầu dây bên kia là một giọng lạ nhưng nghiêm túc:

“Xin hỏi là anh Bùi Chi Diễn phải không? Chào anh, thế này … sáng nay chúng tôi phát hiện cô Hứa An An đã bị hại, vừa thu giữ điện thoại của nạn nhân, phát hiện anh là người liên hệ đầu tiên. Xin mời anh tới xác nhận ngay.”

Nhưng gương mặt tuấn tú của Bùi Chi Diễn lập tức hiện lên nét giễu cợt:

“Sao? Hứa An An quả nhiên không nhịn nổi nữa à? Nhanh thế đã tìm được đồng bọn mới để lừa tôi, thật nực cười!”

Bên kia dường như không ngờ anh ta lại tỏ thái độ hời hợt, im lặng vài giây, nhưng sự im lặng đó lại bị Bùi Chi Diễn hiểu thành chột dạ.

Thế là anh ta tự tin nói:

“Cô ta trả anh bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi. Gửi địa chỉ cô ta đang ở cho tôi ngay!”

Ngoài dự đoán của anh ta, đầu dây bên kia không hề báo giá như tưởng tượng, mà ngược lại càng nghiêm túc hơn:

“Vụ việc này có ảnh hưởng xã hội rất lớn, tình hình vô cùng nghiêm trọng. Mong Bùi tiên sinh hãy nhìn nhận nghiêm túc và đến hợp tác điều tra!”

“Xì, diễn cũng giống phết đấy, nhưng tôi không dễ bị dọa đâu. Làm sao chứng minh những gì anh nói là thật?”

Đối phương bị kiểu suy nghĩ một đường thẳng của Bùi Chi Diễn làm cho sững sờ, hồi lâu mới tìm lại được giọng:

“Nếu anh không tin, có thể xem bản tin sáng nay, đó là kênh chính thống, thật sự đã xảy ra chuyện.”

Cúp máy xong, Bùi Chi Diễn không làm theo lời viên cảnh sát, không mở trình duyệt tìm tin tức, mà vẫn ngồi thẫn thờ nhìn khung chat với tôi.

Dòng tin nhắn mới nhất vẫn dừng ở đoạn ghi âm anh ta gửi trong cơn tức giận bất lực.

Chỉ là lúc này, môi anh ta đã hơi tái nhợt, đồng tử khẽ rung lên, giọng lẩm bẩm như kẻ thần kinh:

“Không thể nào… không thể nào… người phụ nữ xấu xa Hứa An An sao có thể để bản thân xảy ra chuyện được …”

Lúc đó, tôi thật sự không biết nên khóc hay cười, vì nghe qua giống như anh ta mong tôi còn sống, nhưng đồng thời lại ghét bỏ tôi đến cùng cực.

Có lẽ là tôi ảo tưởng thôi, người từng hàng trăm lần nguyền rủa tôi c.h.ế.t đi, sao lại có thể phản ứng dữ dội khi nghe tin tôi đã c.h.ế.t chứ?

Ánh mắt Bùi Chi Diễn trống rỗng, cả người như vẫn chìm trong trạng thái không thể tin nổi.

Anh ta lại một lần nữa bấm số vừa gọi tới, giọng khàn đặc:

“Cô ấy … Hứa An An bây giờ…”

Một người đàn ông trưởng thành như anh ta, lúc này trong khóe mắt lại lóe lên ánh nước, chứa đầy nghẹn ngào.

Đầu dây bên kia nhanh chóng đáp lại:

“Hiện t.h.i t.h.ể của cô Hứa An An đang được lưu giữ tại đồn cảnh sát, ký xác nhận xong là có thể mang đi.”

Như nhớ ra điều gì, viên cảnh sát khẽ thở dài, tiếp lời:

“Chỉ là… trước khi qua đời, cô ấy đã phải chịu những cực hình phi nhân tính. Cơ thể bị biến thành tiêu bản.

Khi kiểm tra điện thoại, chúng tôi phát hiện bên trong lưu lại rất nhiều ghi chép liên quan đến anh. Có thể thấy anh là người rất quan trọng đối với cô ấy. Mong anh chuẩn bị tâm lý và xin chia buồn!”

Bùi Chi Diễn không biết mình đã cúp máy thế nào, chỉ cảm thấy trong một khoảnh khắc, cả bầu trời như sụp xuống.

Cả người anh ta suy sụp đến cực điểm, tiếng ù ù vang đầy trong tai, buộc anh ta phải ngồi sụp xuống, ôm đầu chìm vào cơn tự trách sâu thẳm.

6.

Đúng lúc này, Lý Mặc Hàm cũng ngồi xuống cạnh anh ta, áp sát người lại, vẻ mặt đầy quan tâm:

“Chi Diễn, sao vậy?”

Bùi Chi Diễn ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đầy tơ m/á/u, giọng nói chất chứa đau đớn:

“Sao có thể chứ… Hứa An An sao có thể c.h.ế.t được …”

“Là anh ép cô ấy đến con hẻm cuối phố… là anh hại c.h.ế.t cô ấy!”

“ Nhưng hôm đó… anh thật sự không nghe thấy điện thoại đổ chuông… sao lại thành ra thế này?”

Nói đến đây, anh ta đã mang dáng vẻ đau khổ muốn chết, chẳng còn chút cao ngạo lạnh lùng thường ngày, chỉ còn lại vô tận phiền muộn và hối hận.

Nhưng nhìn anh ta như vậy, trong lòng tôi lại chẳng dấy lên được bao nhiêu cảm xúc, chỉ còn cảm thán, hối hận chậm một bước, thì mãi mãi là quá muộn.

Lý Mặc Hàm tiến lên ôm lấy anh ta, như muốn truyền chút hơi ấm, an ủi người đàn ông đang run lên vì đau buồn:

“Không phải lỗi của anh đâu, Chi Diễn! Anh cũng không cố ý mà, rõ ràng chị An An chỉ gọi cho anh một cuộc, lỡ máy chẳng phải là bình thường sao?

Hơn nữa, đời người vốn đầy rẫy bất ngờ, chúng ta đâu phải thánh nhân, sao đoán trước được tương lai. Nói cho cùng thì cũng là lỗi của tên sát nhân biến thái kia, ai bảo hắn gây án chứ!”

Vì bạch nguyệt quang, chồng tôi ép tôi làm mồi nhử để dụ tên sát nhân biến thái

5