Vì bạch nguyệt quang, chồng tôi ép tôi làm mồi nhử để dụ tên sát nhân biến thái

7

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~7 phút

9.

Nhìn Bùi Chi Diễn vẫn còn bị mỡ heo che mắt, tôi thật sự cạn lời.

Trên đời này sao lại có kiểu đỉnh cấp não tình yêu như thế!

Kỷ Như Tuyết thì càng tức thay cho tôi, trừng thẳng sang kẻ còn lại đã khơi mào mọi chuyện.

“Bùi Chi Diễn, anh sốt sắng bảo vệ cô ta thế là vì tội lỗi à?”

“Nếu tôi nói cho anh biết, chính cô ta cũng là thủ phạm hại c.h.ế.t An An thì sao!”

Nói rồi, Kỷ Như Tuyết không kìm nổi lửa giận, lao thẳng tới, tung quyền tung cước về phía Lý Mặc Hàm.

Bùi Chi Diễn muốn lao vào can ngăn nhưng chẳng biết ra tay thế nào.

Thấy Lý Mặc Hàm sắp bị đánh đến mức “mặt heo”, trong lúc cuống cuồng, anh ta chộp ngay một chiếc bình thủy tinh gần đó, giáng mạnh xuống sau đầu Kỷ Như Tuyết.

M/á/u đỏ lập tức chảy dài từ thái dương Kỷ Như Tuyết, tôi sốt ruột đến mức muốn phát điên.

“Anh điên rồi à!” tôi gào lên, căm hận đến mức chỉ muốn xé nát đôi cẩu nam nữ này.

“Có giết, có c.h.é.m thì nhắm vào tôi! Tôi không phản kháng! Nhưng Mặc Hàm vô tội, đừng trút giận lên cô ấy!”

Bùi Chi Diễn đứng chắn trước mặt Lý Mặc Hàm, bảo vệ cô ta chặt chẽ.

Kỷ Như Tuyết ôm vết thương trên trán, tức đến run rẩy:

“Anh tưởng bạch nguyệt quang của anh thật sự thanh khiết không tì vết à?”

“ Tôi nói cho anh biết, cô ta có liên quan đến cái c.h.ế.t của An An, chính là đồng phạm của tên sát nhân!”

Bùi Chi Diễn chẳng cần suy nghĩ, lập tức phản bác:

“Có ý gì? Kỷ Như Tuyết, lời này không thể nói bừa đâu!”

“Mặc Hàm là cô gái thuần khiết lương thiện, chuyện này xảy ra, cô ấy cũng buồn bã đến giờ!”

Nhìn Bùi Chi Diễn vẫn mê muội, còn thao thao bất tuyệt ca ngợi Lý Mặc Hàm, Kỷ Như Tuyết bực đến mức rút điện thoại, mở một đoạn video dí thẳng vào mặt họ.

Trong video, ở một phòng bệnh, Lý Mặc Hàm nhân lúc Bùi Chi Diễn rời đi đã lén lút tắt chuông điện thoại của anh ta, còn bật chế độ Không làm phiền.

“Rời phòng bệnh xong, tôi đã cho người điều tra camera. Quả nhiên, Lý Mặc Hàm này có vấn đề!”

“Cô ta đã đoán trước An An sẽ gửi tin cầu cứu cho anh, và cô ta là một phe với tên sát nhân biến thái!”

Phía sau Bùi Chi Diễn, sắc mặt Lý Mặc Hàm chợt trắng bệch, nhưng vẫn cứng miệng:

“Không thể nào! Không phải tôi! Nhất định là các người dùng AI ghép mặt để hãm hại tôi!”

Bùi Chi Diễn như đang giằng xé, nhưng chỉ một thoáng sau, ánh mắt anh ta lại sáng lên, quay sang Kỷ Như Tuyết:

“Kỷ Như Tuyết, tôi biết An An mất khiến cô bị kích động, nhưng cô cũng không thể bất chấp đúng sai mà oan uổng cho Mặc Hàm…”

Như Tuyết nhìn hai kẻ đồng lõa, tức đến run rẩy:

“Bùi Chi Diễn, anh thật sự hết thuốc chữa rồi! Hai người, tra nam tiện nữ, cứ thế mà khóa chung lại đi! Tôi sẽ đưa cả hai vào tù!”

Còn tôi cũng không thể tin nổi, anh ta vẫn chọn tin Lý Mặc Hàm.

Đúng lúc này, như thể đáp lại lời Kỷ Như Tuyết, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, từ xa đến gần.

Vài người mặc cảnh phục bước tới, ánh mắt đảo qua từng người:

“Xin hỏi ai là Lý Mặc Hàm?”

Lý Mặc Hàm sững lại, hơi sợ nhưng không dám không đáp, giọng lí nhí:

“Là… tôi … Có chuyện gì không?”

Cảnh sát xác nhận xong liền lấy còng số 8 ra, khóa vào tay cô ta.

“Chúng tôi đã bắt giữ nghi phạm, và nắm giữ bằng chứng xác thực cho thấy cô có liên quan mật thiết đến cái c.h.ế.t của cô Hứa An An. Mời cô về hợp tác điều tra và khai báo toàn bộ sự việc.”

10.

Bùi Chi Diễn lúc đó còn chưa kịp phản ứng, đến khi hoàn hồn thì Lý Mặc Hàm đã bị áp giải lên xe cảnh sát.

“Khoan đã, các đồng chí cảnh sát, tôi là chồng của Hứa An An, cũng quen biết Lý Mặc Hàm. Giữa chuyện này … có phải có hiểu lầm gì không?”

Tôi thật sự muốn ói!

Đến nước này mà anh ta vẫn tin rằng Lý Mặc Hàm hoàn toàn vô tội.

“Đã vậy thì anh là người nhà, mời cùng về hỗ trợ điều tra.”

Vào đến đồn cảnh sát, tôi lập tức nhìn thấy gã đàn ông cao lớn, bẩn thỉu, âm u, là tên sát nhân biến thái!

Vừa trông thấy Lý Mặc Hàm, hắn liền điên cuồng lao lên, nhưng bị hai cảnh sát giữ chặt.

“Lý Mặc Hàm, con tiện nhân! Mày lừa tao là g.i.ế.c tình địch xong sẽ chia tài sản thằng đàn ông kia, kết quả lại quay đầu nhào vào lòng hắn!”

“Còn hại tao bị bắt!”

Mắt hắn đỏ ngầu, trừng chằm chằm vào Lý Mặc Hàm đang ra sức lắc đầu chối.

“Không phải vậy! Không phải vậy … Chi Diễn, cứu em!”

Nhưng càng chối thì càng lộ sơ hở.

Lúc này Bùi Chi Diễn mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân bị cô ta xoay như chong chóng bấy lâu nay.

Anh ta nhắm chặt mắt, bàn tay siết thành nắm phát ra tiếng răng rắc, quay lưng lại, tạm thời không dám đối diện sự thật.

Lý Mặc Hàm nhìn thấy dáng vẻ ấy liền hiểu, niềm tin của Bùi Chi Diễn dành cho mình đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng cô ta không cam tâm bị vứt bỏ, bèn định kéo anh ta xuống cùng, để lộ bản chất dữ tợn.

“Bùi Chi Diễn, anh tưởng anh vô tội sao?”

“Anh mới là kẻ trực tiếp đẩy cô ta vào hố lửa! Anh mới là kẻ đáng c.h.ế.t nhất!”

Sau khi bị áp vào phòng thẩm vấn, Lý Mặc Hàm mới chịu yên lặng.

Còn Bùi Chi Diễn thì như bị sét đánh trúng, chẳng biết mình đã rời khỏi đồn cảnh sát bằng cách nào.

Từng chữ của Lý Mặc Hàm vẫn vang vọng trong tai anh ta.

Là anh ta tin nhầm kẻ ác, hại c.h.ế.t người vợ một lòng một dạ yêu thương mình!

Anh ta thật sự đáng chết…

Bùi Chi Diễn co ro trên sofa, như chú chim di trú mất tổ, trong lòng tràn ngập sợ hãi, hoang mang và vô phương.

Nhìn quanh căn nhà, vốn in đầy dấu vết cuộc sống của tôi, giờ đã bị Lý Mặc Hàm phá sạch.

Anh ta muốn dựa vào đó để nhớ lại tôi, nhưng không thể nữa rồi.

Bỗng, như sực nhớ ra điều gì, anh ta loạng choạng chạy vào phòng, lục tung thùng rác.

Bất chấp mảnh thủy tinh cứa rách tay chảy m/á/u, cuối cùng cũng moi ra tấm ảnh cưới đã bị xé nát, rồi cố ghép lại bằng đôi tay run rẩy.

Miệng lẩm bẩm:

“Quay lại đi … quay lại đi … An An…”

Nhưng trong căn nhà trống vắng ấy, chỉ còn tiếng vọng của chính anh ta.

Bùi Chi Diễn nằm bệt xuống đất, ngước nhìn trần nhà quen thuộc, nước mắt và nước mũi tràn đầy, chẳng buồn giữ gìn sự sạch sẽ vốn có.

Như một cách tự trừng phạt bản thân.

Anh ta dần thiếp đi, trong mơ là những khoảnh khắc giữa tôi và anh ta.

Anh ta luôn đối xử tệ bạc, còn tôi thì vẫn mỉm cười, như chẳng bao giờ để bụng.

Tất cả… là vì yêu, chỉ tiếc rằng… anh ta hiểu ra quá muộn.

Ba tiếng sau, Bùi Chi Diễn nửa mê nửa tỉnh, bất chợt bật gọi:

“Hứa An An… đầu anh đau quá… mau lấy cho anh túi chườm đá… anh muốn chườm một lát…”

Không có bất kỳ hồi âm nào, Bùi Chi Diễn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại.

Anh ta một lần nữa ý thức được rằng tôi đã vĩnh viễn không bao giờ quay lại.

Đúng lúc ấy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên. Anh ta theo phản xạ nín thở nhìn tên hiển thị, nhưng trên màn hình chỉ có ba chữ Kỷ Như Tuyết.

Bùi Chi Diễn thất vọng thở ra, chậm rãi nhấc máy.

Giọng Kỷ Như Tuyết truyền đến, lạnh lùng mà căm hận:

“Tên sát nhân đã bị tuyên án tử hình, Lý Mặc Hàm cũng sẽ phải ngồi tù suốt đời. Bùi Chi Diễn, anh chờ đó, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho anh!”

Giọng anh ta trầm thấp, khô khốc:

“Không cần phiền cô… tôi sẽ tự giải quyết…”

Giải quyết gì?

Giây tiếp theo, tôi đã hiểu ý anh ta.

Anh ta khẽ cười tự giễu, nhặt một mảnh thủy tinh vỡ, mạnh tay rạch sâu vào cổ tay mình. M/á/u trào ra, tầm nhìn của anh ta dần mờ đi …

“An An… An An… anh đến tìm em đây… đợi anh …”

Nhưng tôi không hề muốn gặp lại anh ta.

May mắn là, tôi cảm nhận được thân thể mình ngày càng nhẹ bẫng, như sắp bay lên. Trên cao, một cánh cửa sáng rực mở ra, bên trong ngược sáng là anh trai tôi vẫn còn nguyên vẹn, như chưa từng gặp tai nạn để rồi thành người thực vật.

Tôi dốc hết sức chạy về phía anh trai, và lần này … tôi cuối cùng cũng có thể chạy đến với hạnh phúc của mình.

___Hết___

Vì bạch nguyệt quang, chồng tôi ép tôi làm mồi nhử để dụ tên sát nhân biến thái

7

Chương trước
Chương sau