Xác Cây

Chương 1

Chương trước
Chương sau
Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cả làng tôi sống bằng nghề nuôi “xác cây”.

Mùa thu là mùa mà loài cây ấy kết trái, những quả thịt đỏ ối, căng mọng nhưng lại mang mùi tanh lạ lùng. Dân làng nấu thành canh, rồi truyền tai nhau rằng chỉ cần một chén thôi cũng có thể cứu sống người hấp hối bên bờ cõi chết.

Nhưng muốn cây kết quả, thì mỗi mùa xuân, làng lại chọn ra vài thiếu nữ đồng trinh để làm “hạt giống”.

Năm nay, người được chọn là chị tôi.

Bà nội đang mắc ung thư giai đoạn cuối của tôi nghe thế thì lập tức mừng đến phát điên. Trong tiếng ho khan dồn dập, bà ta vẫn không ngừng lặp lại một câu: cuối cùng thì bà cũng có hy vọng sống sót.

Nhưng chỉ có tôi mới biết … chị mình không còn là trinh nữ nữa rồi. Không những thế, mà hiện tại chị ấy còn đang mang thai.

Trong nỗi sợ như rễ cây đ.â.m vào tim, tôi lặng lẽ đếm từng ngày, chứng kiến mùa thu chậm rãi đến gần.

1.

Kể từ khi “hạt giống” được nhét vào người chị, đêm nào tôi cũng giật mình tỉnh dậy bởi tiếng hét xé họng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.

Tiếng chị ấy gào thét như thể thân thể đang bị xé nát.

Đêm đó, bố tôi bước vào với gương mặt u ám. Không nói không rằng, ông ta liền vung chiếc roi sắt tự chế lên không trung rồi gầm lên:

“Con khốn! Mày mà còn la hét làm tao mất ngủ là tao sẽ đánh c.h.ế.t mày ngay lập tức!”

Tiếng hét ấy khiến bà nội hốt hoảng chạy ra. Tay ôm ngực, bà ta cố gắng cản bố tôi lại, và vừa ho vừa dỗ:

“Con ơi! Đừng có nông nổi! Phải đợi đến khi cành cây mọc xuyên qua bảy lỗ trên người nó thì mới đem chôn được. Giờ mà g.i.ế.c nó thì uổng công hết!”

Mẹ tôi ngồi dưới đất vừa lau m.á.u cho chị, và cũng vừa lau nước mắt cho mình. Nghe bố và bà nội nói chuyện, bà ấy không dám ngẩng mặt, và đồng thời cũng không dám hé môi nói nửa lời.

Tôi khuyên bố mẹ và bà đi nghỉ, sau đó lặng lẽ bước tới gần mẹ, rồi khẽ khàng nói:

“Mẹ, mẹ cũng đi nghỉ đi. Đêm nay để con trông chị cho.”

Nhưng mẹ cô liền rụt người lại như thể đang tránh một thứ ô uế. Bà ấy liền xụ mặt, hai mắt cụp xuống, lặng thinh rất lâu rồi mới lạnh lùng lên tiếng:

“Mẹ không yên tâm giao nó cho ai, đặc biệt là… con.”

Tim cô lập tức trĩu nặng và nghẹn lại như có tảng đá đè lên. Cô đã quen với nỗi đau này từ nhỏ.

Từ khi còn chưa biết nói, cô đã hiểu mẹ hận mình.

Không phải ghét, mà là hận thấu xương.

Mẹ tôi từng nhiều lần nói: tôi không phải là người, mà là quỷ đội lốt người.

Bởi khi sinh ra, tôi hoàn toàn không có hơi thở. Mọi người lúc đó tưởng tôi đã c.h.ế.t non, nên bố đã mang tôi ném vào nghĩa địa hoang.

Nhưng đến sáng hôm sau, mọi người lại thấy tôi nằm khóc trước cửa nhà.

Ai cũng kinh sợ. Mẹ tôi càng hoảng loạn và lúc đó bà ấy đã cắn răng tuyên bố:

“Chắc chắn là nó đã bị cô hồn nhập vào nên ban đêm mới biết đường tự bò về!”

Từ đó, mẹ không cho tôi bú, và cũng không chịu ôm ẵm tôi lấy một lần.

Còn tôi, trong những ngày đông lạnh cắt da, chỉ biết co quắp mà khóc.

Cho đến một hôm, bố tôi nhìn đứa trẻ sắp c.h.ế.t đói, trong lòng thấy không chịu nổi, nên liền lôi roi ra đánh mẹ tới tấp. Da thịt bà ấy nứt toác, m.á.u chảy lênh láng thành dòng. Đến khi mẹ ngã vật xuống đất và không ngừng van xin thì ông ta mới chịu buông tay.

Nhưng kể từ đó, tôi lớn lên trong âm thầm và giá lạnh.

Gầy guộc, ốm yếu, thấp bé như thể vừa sinh ra đã trở nên thừa thãi.

Và mẹ vẫn không ngừng đay nghiến:

“Mày không phải con tao. Nói đi, rốt cuộc mày là cái giống gì?”

Hôm nay cũng vậy. Bà ấy đột nhiên ngẩng đầu và trừng mắt nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt sắc như lưỡi dao.

Tôi thấy vậy thì chỉ biết khẽ thở dài. Câu hỏi đó, vài ngày mẹ tôi lại hỏi một lần. Và mỗi lần, tôi đều trả lời giống hệt nhau:

“Mẹ, con thở được, con có nhịp tim. Con thật sự là con người.”

“Bố cũng nói rồi … có thể khi sinh ra, con không hề chết, chỉ là hơi thở quá yếu nên mới bị hiểu nhầm là c.h.ế.t non. Có người tốt bụng biết chuyện nhà mình, nên trong lúc vô tình đi ngang qua nghĩa địa đã thương xót cứu con một mạng.”

“Mẹ… con là con trai của mẹ, thật mà.”

Đến câu cuối, giọng tôi đã trở nên nghèn nghẹn.

Nhưng mẹ tôi lại chỉ bĩu môi rồi liền quay mặt đi.

Tôi hiểu. Dù cho tôi có nói bao nhiêu thì mẹ tôi vẫn không tin, trong lòng bà ấy vẫn chứa đầy căm ghét và sợ hãi tôi, như thể tôi là thứ gì đó không nên tồn tại.

Tôi thấy mắt mình cay xè, và tim cũng như thắt lại.

Rồi tôi liền quay lưng bỏ đi, và vội vàng chạy khỏi phòng như thể đang chạy trốn.

Nhưng ngay khi bước ra khỏi cửa, tiếng la hét thảm thiết của chị tôi lại vang lên:

“Bố ơi… g.i.ế.c con đi! Xin bố đấy! Con không chịu nổi nữa rồi! Đau quá! Đau quá!”

Tôi vội vén rèm và hoảng hốt quay lại.

Trước mắt tôi lúc này, những cành cây đang từ từ mọc xuyên qua kẽ móng tay chị tôi. Chúng trồi lên từng chút một, đỏ au, dày đặc như rễ dây leo quấn quanh mười đầu ngón khiến tôi không khỏi thấy lạnh toát cả người.

Đến khi nhìn kỹ hơn, tôi lập tức c.h.ế.t lặng, bởi cả bên tai và mũi của chị cũng đã có vô số những cành cây mọc ra.

Tôi lập tức nhớ đến lời trưởng làng. Ông ta nói khi bảy lỗ trên cơ thể một thiếu nữ—hai tai, hai mũi, hai mắt và miệng… mọc đủ cành cây, thì hạt giống sẽ chín. Đến lúc ấy, cô gái sẽ bị chôn sống xuống đất. Mùa thu năm đó, ngay tại vị trí ấy sẽ mọc lên một “xác cây” cao ba mét kết đầy quả thịt đỏ tươi có khả năng cứu mạng người hấp hối. Nếu uống đều hằng năm, thì thứ canh nấu từ quả ấy còn có thể giúp kéo dài tuổi thọ.

Chị tôi... có lẽ sắp đến lúc rồi.

Tôi nhìn đăm đăm vào khuôn mặt trắng bệch, đau đớn đến méo mó của chị, rồi nước mắt tôi bất giác lăn dài.

Xác Cây

Chương 1

Chương trước
Chương sau