Chú ba nhìn kỹ rồi nói: “Rượu và trà này là đặc cung, bên ngoài không mua được đâu.”
Mọi người đều sững sờ! Mặc có thể kiếm được đồ đặc cung ư?! Thế thì nó phải là quan lớn đến cỡ nào?!
Mặt Trình Xuân lúc trắng lúc đỏ. Cô ta nhìn Trình Cảnh Mặc, nắm tay lại. Vu Hướng Niệm thấy vậy, thêm dầu vào lửa: “À, đúng rồi! Bố mẹ con còn chuẩn bị hai củ nhân sâm nữa. Cảnh Mặc, anh vào lấy đi!”
Trình Cảnh Mặc vào phòng, một lát sau ôm ra hai chiếc hộp. Anh đưa hai chiếc hộp cho Trình Hoa Tử: “Bố ơi, chúng con định chờ đủ đồ rồi mới biếu bố mẹ.”
Trình Hoa Tử nóng lòng mở hộp. Một củ nhân sâm màu vàng nhạt, to bằng đùi gà, xung quanh mọc đầy rễ dài, hiện ra trước mắt mọi người.
“Ôi! Nhân sâm kìa!” Có người kinh ngạc kêu lên.
Trình Hoa Tử nâng củ sâm đến trước mặt chú ba, nhờ ông thẩm định. Chú ba nhìn kỹ, gật đầu: “Là sâm núi chính tông, phải đến sáu, bảy năm tuổi rồi!”
Trình Xuân chớp lây cơ hội, cười nhạt: “Hừ! Nhân sâm mới sáu, bảy năm tuổi thôi à? Bố tôi đã nuôi Trình Cảnh Mặc mười bảy năm rồi đấy!”
Vu Hướng Niệm bĩu môi lườm một cái rồi nói: “Nhân sâm sáu năm tuổi là tốt nhất đấy, không hiểu thì đừng có ở đây nói bậy, mất mặt lắm!”
“Với lại, cô đừng có động một tí là mang chuyện ba mẹ nuôi dưỡng anh Cảnh Mặc ra nói. Ơn nghĩa đó, chúng tôi ghi nhớ trong lòng. Bao nhiêu năm nay, tuy anh Cảnh Mặc không ở nhà nhưng tháng nào cũng gửi tiền về để báo hiếu!”
Trình Xuân bị nói cho đỏ mặt tía tai. Cô ta còn định nói thêm gì nữa thì bị Trình Trụ túm ra ngoài.
“Xuân, hôm nay nhà có nhiều khách, đừng có gây chuyện!”
Mọi người vẫn còn đang chăm chú vào những thứ chưa từng thấy bao giờ. Chú ba trả nhân sâm lại cho Trình Hoa Tử, vui vẻ nói: “A Mặc có hiếu thật! Mang về toàn là đồ quý giá!”
Trình Cảnh Mặc thành thật nói: “Những thứ này không phải con chuẩn bị, đều là bên nhà vợ con chuẩn bị. Ba mẹ vợ con bận công việc, không thể đến thăm ba mẹ được, mong ba mẹ đừng để ý.”
Nói xong, anh nhìn về phía Trình Hoa Tử. Ông xua tay: “Để ý làm gì! Đường sá xa xôi mấy ngàn cây số, chúng tôi hiểu mà.” Lời này cũng đủ cho Vu Hướng Niệm nở mày nở mặt. Cô đến đây không phải tay không, mà toàn mang những thứ tốt nhất!
Có người hỏi: “Con nuôi này, ba mẹ vợ cậu làm gì thế?”
Trình Cảnh Mặc đáp: “Ba vợ tôi là cấp trên của tôi, còn mẹ vợ tôi là bác sĩ ở bệnh viện quân khu.”
Anh không nói chức vụ cụ thể, nhưng mọi người đã đồng thanh trầm trồ ngưỡng mộ. Ánh mắt nhìn Vu Hướng Niệm cũng thêm phần kính trọng. Thì ra là con gái của quan to, trách gì nhìn cô lại sang trọng như vậy.
Lúc này, đầu bếp lớn tiếng gọi: “Con nuôi, vào đây xem mấy món này làm thế nào!”
Trình Cảnh Mặc nắm tay Vu Hướng Niệm: “Đi thôi, sang bên đó xem.” Anh muốn đưa cô ra khỏi trung tâm của những lời bàn tán.
Trình Cảnh Mặc cũng không giỏi làm hải sản, còn Vu Hướng Niệm thì chỉ biết nói chứ không biết làm. Cứ thế, Vu Hướng Niệm chịu trách nhiệm truyền đạt lý thuyết, còn Trình Cảnh Mặc và hai ông đầu bếp phụ trách thực hành.
Bên này, mọi người vừa chờ ăn hải sản vừa bàn luận.
“Thằng con nuôi đúng là có số sướng, cưới được cô vợ như tiên nữ, lại còn là con gái của quan to!”
“Chú ba không phải đã nói từ sớm rồi sao, con nuôi có số phú quý, cả nhà thằng Trụ đều trông cậy vào nó đấy!”
“ Đúng rồi, nhớ năm xưa…”
Một giờ sau, hải sản cuối cùng cũng được dọn ra. Món cá hấp, tôm rang, mực xào, ba món ăn mới lạ mà mọi người chưa từng được ăn. Cả nhà chẳng ai dừng đũa, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngon, khen tươi. Chưa đầy vài phút, ba đĩa hải sản đã hết sạch.
Trình Cảnh Mặc nghĩ mọi người ăn xong sẽ về, nhưng không ngờ, ai nấy đều nán lại, nhất quyết bắt anh và Vu Hướng Niệm phải đi mời rượu. Thậm chí còn nhét chén rượu vào tay hai người! Rượu này là rượu tự nấu, nồng độ rất cao, chỉ cần cầm trên tay là đã ngửi thấy mùi nồng nặc.
Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm nhìn nhau. Anh nói với mọi người: “Vợ con không uống được rượu, để cô ấy dùng nước thay rượu kính mọi người ạ.”
Anh thì hôm nay không thể tránh được.
Trình Cảnh Mặc dẫn Vu Hướng Niệm đi kính Trình Hoa Tử đầu tiên. Anh nói: “Ba, công ơn nuôi dưỡng của ba mẹ, con vẫn luôn khắc cốt ghi tâm. Con nhất định sẽ báo đáp.”
Trình Hoa Tử rất hài lòng với thái độ của Trình Cảnh Mặc, gật đầu nói: “Người một nhà, không cần nói lời khách sáo. Hai đứa cứ sống thật tốt là được rồi!”
Chén rượu thứ hai, Trình Cảnh Mặc kính chú ba. Anh nâng chén, như nhớ lại chuyện xưa, vành mắt đỏ hoe: “Chú ba, không có chú thì không có con của ngày hôm nay. Ơn này con vẫn luôn ghi nhớ.”
Chú ba vui vẻ gật đầu: “Cũng là do số mệnh của cháu thôi! Cháu là một thỏi vàng, không thể chôn vùi ở mảnh đất này được.”
Vu Hướng Niệm nghe thấy, đoán rằng chú ba có ân tình rất lớn với Trình Cảnh Mặc. Cô định chờ tối sẽ hỏi Trình Cảnh Mặc xem rốt cuộc là chuyện gì.
Kính xong hai người lớn tuổi, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm đi kính từng bàn một. Trình Cảnh Mặc uống rượu, còn Vu Hướng Niệm uống nước lọc. Mỗi bàn một chén nhỏ. Nhưng tửu lượng của Trình Cảnh Mặc không tốt, sau khi kính hết một lượt, anh bắt đầu loạng choạng.
Vì biết Trình Cảnh Mặc ở quân đội có tương lai, lại lấy được vợ có gia thế, tiền đồ sau này có thể nói là xán lạn. Rất nhiều người muốn dựa vào mối quan hệ này, cầm chén rượu đến đáp lễ hai người. Uống liền mấy chén, ý thức của Trình Cảnh Mặc bắt đầu mờ đi. Anh cứ nhìn chằm chằm vào Vu Hướng Niệm. Miệng thì cứ lẩm bẩm: “Vợ… Niệm Niệm…”