Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

231

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Cửa hàng mậu dịch ở gần phòng khám. Vu Hướng Niệm nói: “Con chờ thím một chút nhé!”

Cô chạy vào cửa hàng mậu dịch, mua một ít trứng gà và đường đỏ, chia thành hai phần. Một phần cho a Viên, một phần cho mình. Vu Hướng Niệm đưa một phần cho a Viên, “Con mất nhiều máu, mấy ngày này mỗi ngày ăn một bát chè trứng gà nấu với đường đỏ nhé.”

A Viên lùi lại hai bước, “Con không cần đâu.”

Trình Cảnh Mặc vừa lúc đến. Anh về nhà không thấy hai người, liền ra ngoài tìm. Nghe nói họ đến phòng khám, anh liền tìm đến. Nhìn vết băng ở trên đầu a Viên, quần áo dính máu, Trình Cảnh Mặc đoán được đại khái sự việc.

Vu Hướng Niệm muốn đưa, a Viên thì kiên quyết không nhận. Hai người đang giằng co thì Trình Cảnh Mặc đi tới, nhận lấy đồ từ tay Vu Hướng Niệm, đưa cho a Viên.

“Cầm lấy đi. Con phải giữ gìn sức khỏe, mới có khả năng chăm sóc cha con.”

Mắt a Viên đỏ hoe, nhưng vẫn cố chấp lắc đầu.

“Con đừng nghĩ mình đang nợ chúng ta.” Trình Cảnh Mặc kéo tay a Viên, nhét đồ vào tay cậu bé. “Con chỉ cần sống thật tốt, kiên cường làm việc, khi có khả năng rồi, hãy giúp đỡ người khác. Đó chính là cách để đền đáp chúng ta.”

Thằng Khỉ nức nở nói: “Các người là người tốt.”

“Về nhà đi, trời cũng muộn rồi.” Trình Cảnh Mặc nói.

A Viên xách đồ, từng bước đi về nhà. Trình Cảnh Mặc quay người, định gọi Vu Hướng Niệm về nhà, thì thấy cô đang nhìn anh, nũng nịu nói.

“Cảnh Mặc ca ca, câu nói vừa rồi của anh hay lắm nha!”

Tiểu Kiệt ngay lập tức nổi da gà, cậu là người đầu tiên chạy về nhà. Thím cậu tuy lợi hại thật, nhưng có lúc nói chuyện cứ làm sao ấy, khiến da gà da vịt cậu nổi từng cục!

Trình Cảnh Mặc lườm cô một cái, lấy đồ từ tay cô, nhỏ giọng nói: “Ở bên ngoài đừng nói chuyện bằng giọng đó nữa, nhìn xem doạ tiểu Kiệt rồi kìa. Đi thôi, về nhà.”

Vu Hướng Niệm ghé sát tai anh, tiếp tục trêu chọc: “Anh muốn em nói giọng này riêng với anh thôi đúng không ?”

Trình Cảnh Mặc một tay xách đồ, một tay kéo tay áo cô, dẫn cô về nhà, đánh trống lảng “Em mua những thứ này làm gì vậy?” Anh nhìn lọ oxy già và thuốc trong túi.

Vu Hướng Niệm vui vẻ trả lời: “Hôm nay em đi xem 'tu chân’!”

“Vậy thì sao?” Xem tu chân thì có liên quan gì đến việc mua những thứ này?

Vu Hướng Niệm nói: “Lỡ gia súc bị viêm chân, dùng oxy già sát trùng trước, rồi rắc thuốc bột lên, dùng vải băng lại, sẽ khỏi ngay.” Cô xem trong những video sửa móng, ai cũng làm như vậy.

Trình Cảnh Mặc: “…”

Ý là cô mong có con gia súc bị viêm chân để cô có dịp "thể nghiệm" sao ?

Về đến nhà, cả nhà đã ăn cơm xong, bảo họ để lại phần trong bếp. Ba người đến bếp xem, đúng là có để lại, nhưng là ba cái màn thầu và một ít khoai tây xào còn thừa.

Trình Cảnh Mặc xắn tay áo. “Chúng ta nấu mì trứng ăn.”

Cả nhà họ Trình ngồi ngoài phòng khách nghỉ ngơi trò chuyện. Trong bếp thoang thoảng mùi trứng gà xào. Trương Hồng Lệ tham lam hít hai hơi, nói: “Mẹ, con thấy họ cố tình đấy! Lúc ăn thì cố tình đi ra ngoài, đợi chúng ta ăn xong thì họ tự làm đồ ngon ăn!”

Mộc Hoán Trân vẫn còn giận Trình Cảnh Mặc vì đã không cho Trình Trụ đi lính thay và không cưới Trình Xuân. Bà ta lẩm bẩm : “ Đúng là con nuôi, nuôi thế nào cũng không thân được.”

Trình Hoa Tử đang hút thuốc lào, liếc nhìn Mộc Hoán Trân. “Bà đừng nói những lời đó, để a Mặc nghe được thì không hay đâu.”

“Bố, mẹ không nên nói về anh Mặc như vậy!” Trình Trụ nói, “Anh ấy nhiều năm không ở nhà, nhưng tiền trong nhà chưa bao giờ thiếu đâu.”

Trình Xuân bất mãn nói: “Không có bố mẹ, làm gì có anh ta bây giờ? Tiêu chút tiền của anh ta thì có sao?!”

Lý Thúy Hoa khinh bỉ bĩu môi. “Bố mẹ tiêu tiền của anh ấy thì đương nhiên rồi, nhưng tiền của anh ấy gửi về, tiêu nhiều nhất ở trên người ai? Cô nói vậy mà không thấy xấu hổ à!”

Trình Xuân tức giận nói: “Các người chẳng phải cũng tiêu à?! Nói tôi mà không biết xấu hổ!”

“Thôi!” Sợ hai bên cãi nhau, Trình Hoa Tử gõ tẩu thuốc xuống đất. “A Mặc gửi tiền về cho bố, bố muốn cho ai tiêu thì cho! Ai tiêu bao nhiêu, không ai được nói ai!”

Ăn cơm xong, Vu Hướng Niệm mang trứng gà và đường đỏ về phòng. Cô không muốn cho người nhà anh ăn.

Thấy Trình Cảnh Mặc lại xách thùng đi ra ngoài, Trương Hồng Lệ khinh thường nói: “Chắc là vợ quý của anh ta lại muốn tắm rồi!”

Lý Thúy Hoa lại châm chọc cô ta: “Có làm phiền cô đâu mà cô nói! Hơn nữa, việc gánh nước trước kia là của cô, từ khi anh cả về, cô chưa phải gánh một gánh nước nào.”

Trương Hồng Lệ hừ lạnh: “Cô nói vậy là muốn nịnh bợ họ phải không? Chẳng lẽ sau này còn muốn dựa dẫm vào họ để có cuộc sống tốt hơn?”

Lý Thúy Hoa cũng lạnh lùng: “Người ta về một chuyến, không làm gì đắc tội cô, sao cô cứ nhắm vào họ làm gì?”

Hai chị em dâu bình thường đã không hợp nhau, động một chút là cãi nhau. Trình Trụ vội vàng kéo Lý Thúy Hoa đi. Vợ chồng anh trai lâu lắm mới về, đừng để họ khó chịu.

Vu Hướng Niệm trong phòng có thể nghe được cuộc nói chuyện của họ. Nhưng cô chẳng bận tâm.

Buổi sáng Trình Cảnh Mặc gánh nước đã dùng gần hết. Anh lại phải gánh thêm bốn gánh nữa, vừa để đun nước tắm, vừa để giặt quần áo.

Trời tối hẳn, Vu Hướng Niệm mới được tắm. Điều kiện có hạn, cô chỉ có thể tắm hai ngày một lần, thay quần áo một lần.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

231