Trình Khóa quay lại mách lẻo: “Cô ta còn phần cho thằng con nuôi ba quả, mà bố mẹ mỗi người chỉ được ăn một quả!”
Trình Trụ phê bình hắn: “Cậu đừng có gọi anh cả trống không như vậy nữa, thêm chữ “ anh ” vào có đau miệng không! Hơn nữa, trứng gà là do chị ấy mua, thích cho ai ăn, cho bao nhiều là chuyện của chị ấy!”
“Hừ!” Trình Khóa bất mãn bĩu môi: “Hai vợ chồng anh cứ suốt ngày bênh vực họ, họ đã hứa hẹn gì với anh à?”
Trình Trụ nói: “ Tôi chỉ muốn cả nhà hòa thuận thôi!”
“Anh coi họ là người nhà, nhưng họ có coi anh là người nhà không?” Trình Khóa nói, “Họ còn không cho anh ăn trứng!”
Trình Hoa Tử ho khan một tiếng, rồi mới nói: “Anh em các con mấy ngày nay cứ cãi nhau vì họ, ra thể thống gì!”
Trương Hồng Lệ lại xúi giục: “Bố ơi, vợ của anh cả ghê gớm lắm! Bố xem anh cả kìa, bị cô ấy sai bảo ngoan ngoãn quá chừng!”
Trình Hoa Tử hút thuốc, lâm vào trầm tư.
Trình Hoa Tử suy nghĩ. Đêm qua, thằng con nuôi trả lời mà không một chút bận tâm đến tình cảm nuôi dưỡng bấy lâu, dứt khoát từ chối đề nghị của ông ta. Nếu gia đình đó Vu Hướng Niệm làm chủ, thì ông ta sẽ nói chuyện với cô.
Con nuôi thì cũng chỉ là con nuôi mà thôi, có m.á.u mủ huyết thống gì chứ.
Nhà họ Trình ông ta, nhất định phải có một người làm nên sự nghiệp!
Vu Hướng Niệm từ ngoài đồng trở về, ăn cơm xong lại hăng hái đi xem sửa móng. Lần này đi, cô còn mang theo cả thuốc đã mua hôm qua, nóng lòng muốn chữa trị những vết thương trên chân của lũ gia súc. Nhưng hôm nay, ước nguyện của cô không thành, tất cả những con vật đến sửa móng đều có đôi chân khỏe mạnh.
Buổi chiều, trên đường về nhà, Vu Hướng Niệm gặp Đông Cúc. Hai người đi ngược chiều nhau, gặp nhau ở góc tường, không thể tránh được. Ấn tượng của Vu Hướng Niệm về Đông Cúc hôm ăn tiệc là khá tốt. Cô nhớ, hôm đó khóe mắt phải của Đông Cúc bị bầm tím. Hôm nay, má phải cô ấy sưng vù, khóe miệng rách, vùng lông mày cũng bị thương. Vu Hướng Niệm nhớ lại lời Trình Trụ nói về chuyện chồng Đông Cúc uống rượu về là đánh vợ.
Đông Cúc thấy Vu Hướng Niệm, cố gượng cười: “Chị dâu, chị về nhà à?”
Vu Hướng Niệm cười gượng gạo: “Ừ, đúng rồi!”
Đông Cúc nghiêng người, nhường đường cho Vu Hướng Niệm đi trước. Vu Hướng Niệm mỉm cười đi qua. Nhưng đi được hai bước, cô lại dừng lại. Cô không thích lo chuyện bao đồng, nhưng lại nhớ đến gia đình Đông Cúc có ân với Trình Cảnh Mặc. Cô nghĩ, nay Đông Cúc đang gặp khó khăn, cô có thể giúp được chút nào thì giúp.
“Đông Cúc!” Vu Hướng Niệm quay người lại.
Cô muốn nói một cách khéo léo, không làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy. Nhưng khi nhắc đến chuyện bạo lực gia đình, thì khéo léo thế nào cũng khiến người ta tổn thương. Cô đành nói thẳng: “Đông Cúc, đàn ông say rượu đánh người, rồi khi tỉnh lại lại hối lỗi, đó là kịch bản quen thuộc của những tên đàn ông tồi tệ! Theo tôi, đàn ông đã bạo hành thì không thể sửa đổi được đâu. Biết đâu một ngày nào đó, hắn ta say xỉn, lỡ tay, rồi cô sẽ mất mạng trong tay hắn.”
Đông Cúc rất ngạc nhiên, mắt trừng lớn nhìn Vu Hướng Niệm, miệng há hốc.
Vu Hướng Niệm nói tiếp: “Cô còn đứa nhỏ, đứa nhỏ thường xuyên thấy ba nó đánh mẹ nó, sẽ khiến tâm hồn của nó bị tổn thương nặng nề. Cuộc sống như thế này, cô nên suy nghĩ cho kỹ!”
Đông Cúc nhớ lại cảnh mình bị đánh, cô và con gái vừa khóc vừa sợ hãi. Mắt cô đỏ hoe. Miệng há hốc một lúc lâu mới nói: “Ngày thường anh ấy đối xử với mẹ con tôi rất tốt, chỉ khi say mới như vậy thôi. Tôi … tôi …”
Vu Hướng Niệm không muốn nghe nữa, ngắt lời cô: “Tuỳ cô. Cô cảm thấy cuộc sống này tốt là được. Hôm nay tôi đã mạo muội rồi, tôi xin lỗi! Cô cứ coi như chưa nghe thấy gì nhé!”
Hiếm lắm cô mới lo chuyện bao đồng một lần, mà người ta còn không muốn!
Thôi vậy!
Đông Cúc yếu ớt nói: “Chị dâu, chị đừng nói thế. Tôi hiểu lòng tốt của chị, chỉ là…”
Vu Hướng Niệm nói: “ Tôi phải về nhà ăn cơm rồi, tạm biệt!” Nói rồi cô quay lưng bước đi.
Nếu bản thân không tự thức tỉnh, người khác có giúp thế nào cũng vô ích!
Việc gieo trồng ở thôn đã diễn ra liên tục trong bốn ngày, cuối cùng vụ lúa mì mùa xuân cũng đã gieo xong. Hôm nay Trình Cảnh Mặc không ra đồng nữa. Anh nghĩ, Vu Hướng Niệm và Tiểu Kiệt đến đây một tuần rồi, cả nhà chưa được ăn một bữa ngon. Hôm nay, đúng dịp chợ phiên của thôn bên cạnh.
Sáng sớm, anh đã đi chợ mua thịt và rau, chuẩn bị làm một bữa ra trò. Trên đường về, xách theo túi thịt và rau, anh bị người ta gọi lại: “Con nuôi, chờ tôi với!”
Trình Cảnh Mặc quay đầu lại, thấy Trình Triều Dân, người thợ chuyên sửa móng gia súc của làng, đang đi nhanh đến chỗ anh.
“Bác Triều Dân, có chuyện gì không ạ?”
Trình Triều Dân ngập ngừng, lưỡng lự một lúc rồi nói: “Cậu có thể bảo vợ và thằng bé nhà cậu đừng đến xem tôi sửa móng nữa được không?”
Trình Cảnh Mặc ngạc nhiên: “Họ làm phiền bác à?”
“Làm phiền thì cũng không hẳn!” Trình Triều Dân có chút ngượng: “Vợ cậu cứ đứng trước mặt tôi cả ngày, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia!”
Một người phụ nữ xinh đẹp như tiên nữ, cả ngày cứ ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, nhìn chằm chằm ông sửa móng, trong mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ. May mà ông là người đứng đắn, chứ người khác thì ai mà chịu nổi ánh mắt đó!
Thế vẫn chưa phải điều khiến ông đau đầu nhất. Điều khiến ông đau đầu là những câu hỏi của Vu Hướng Niệm, ngay cả một người đã sửa móng gia súc cả đời như ông cũng không trả lời được.
Ông sợ hãi a !