Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

238

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“À, ra là vậy!” Vu Hướng Niệm gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. “Con thấy hai đứa đều rất tốt, con không biết chọn ai. Bố cứ để Cảnh Mặc chọn đi ạ.” Cô đã khéo léo đá quả bóng trở lại cho Trình Cảnh Mặc.

Trình Hoa Tử lại nói: “Nhà con là do con quyết, a Mặc đều nghe con. Con chọn đứa nào, a Mặc cũng sẽ đồng ý.”

Vu Hướng Niệm nhìn về phía chuồng bò. “Bố ơi, Trình Cảnh Mặc tắm xong rồi, bố muốn hỏi thì chờ anh ấy hai ba phút, để anh ấy chọn!”

Nói xong, cô vội vàng trở về phòng.

Trình Hoa Tử đoán Vu Hướng Niệm không muốn mang đứa nhỏ về, nên mới cố ý nói Trình Cảnh Mặc đồng ý, để cô chọn. Ông ta muốn cô chọn, như vậy dù hai vợ chồng có không muốn, chuyện cũng đã quyết rồi, không thể thay đổi được. Ai ngờ Vu Hướng Niệm nhất quyết không chọn, cứ một mực bắt Trình Cảnh Mặc chọn.

Trình Hoa Tử tức đến nỗi châm một điếu thuốc lào. Không ngờ ông ta hút mạnh quá, ho sặc sụa đến mức chảy cả nước mắt.

Vu Hướng Niệm ở trong phòng, không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Trình Hoa Tử và Trình Cảnh Mặc. Trình Cảnh Mặc tắm xong xuôi mọi việc rồi mới vào phòng.

Vu Hướng Niệm liếc anh, ánh mắt không tốt. “Anh không có gì muốn nói với em sao?”

Trình Cảnh Mặc: “?… Đêm nay em thật đẹp.”

Vu Hướng Niệm: “… Ngày nào em chẳng đẹp? Em đang nói chuyện gia đình, anh có giấu em chuyện gì không?”

“Không có.” Trình Cảnh Mặc đáp dứt khoát.

Vu Hướng Niệm hạ giọng, giận dỗi: “Bố anh nói với em, anh muốn đưa một đứa nhỏ về, bảo em chọn giữa lão lục và Đại Mao!”

Trình Cảnh Mặc: “Anh chưa đồng ý.”

Vu Hướng Niệm lập tức hiểu ra. Cô cười lạnh, “Thì ra bố anh định hố em! Sao anh không nói với em chuyện này?”

“Sợ em phiền lòng.” Trình Cảnh Mặc nói. “Nếu họ có nói gì với em nữa, em không muốn lo thì cứ đẩy hết cho anh, anh sẽ xử lý.”

Vu Hướng Niệm hài lòng gật đầu.

Sau hơn một tuần ở chung với người Trình gia, Vu Hướng Niệm đã hiểu ra một vài điều. Trình Cảnh Mặc tuy biết ơn công ơn nuôi dưỡng của Trình Hoa Tử, nhưng anh không có nhiều tình cảm với gia đình này. Chắc là những chuyện anh đã trải qua khi còn nhỏ đã khiến anh thất vọng và đau lòng. Anh chu cấp cho gia đình này vì trách nhiệm và đạo nghĩa, tình cảm thì rất ít.

Sáng hôm sau.

Vu Hướng Niệm đang ngủ say thì bị tiếng gõ cửa gấp gáp của em út đánh thức.

“Chị dâu ơi, anh cả bị người ta bắt rồi, chị mau dậy xem đi!”

Bị bắt?

Ai bắt anh? Tại sao lại bắt? Bắt anh làm gì?

Vu Hướng Niệm nhanh chóng bật dậy, mặc quần áo, vơ vơ mái tóc rồi chạy ra ngoài.

Em út vừa đi vừa nói. Trình Cảnh Mặc sáng sớm đã đi gánh nước. Bình thường anh gánh ba chuyến, hôm nay mới chỉ gánh một chuyến thì về. Lúc em út ra khỏi cửa, nghe hàng xóm kể, Trình Cảnh Mặc bị chồng của Đông Cúc bắt. Chồng của Đông Cúc tuyên bố, Trình Cảnh Mặc và Đông Cúc có “gian tình”, giờ đã làm ầm ĩ đến tận thôn.

Gian tình?! Thật nực cười! Trong mắt Trình Cảnh Mặc, trừ cô ra, mọi người đều không phân biệt nam nữ! Gian tình gì chứ?!

Vu Hướng Niệm lúc này chỉ muốn đi xem cái tên đàn ông đó trông như thế nào. Vừa bạo hành vợ, lại còn sợ mình chưa đủ cao, tự tìm một chiếc sừng cắm lên đầu cho mình!

Vu Hướng Niệm, Tiểu Kiệt và em út chạy đến thôn, một đám người đã vây quanh. Trình Cảnh Mặc cao lớn, cô có thể thấy đầu anh. Anh vẫn bình thản, chỉ hơi nhíu mày.

Vu Hướng Niệm nghe thấy tiếng một người đàn ông la lối: “Mọi người nói đi, nếu hai người họ không có gian tình, tại sao thằng này lại xuất hiện ở nhà tôi vào lúc sáng sớm?”

Giọng Đông Cúc khóc thút thít: “ Tôi đã nói một trăm lần rồi! Tôi gánh nước thì bị ngã, anh Mặc tình cờ thấy, anh ấy có lòng tốt gánh nước giúp tôi!”

Người đàn ông kia nói: “Nếu hai người không có gian tình, tại sao hắn phải gánh nước giúp cô?”

Câu hỏi này cũng giống như: “Nếu ông cụ không phải do mày đánh, tại sao mày phải đỡ?”

Người đàn ông đó vẫn hùng hổ nói: “Chắc chắn mấy ngày nay hai người họ đã lén lút với nhau từ sáng sớm. May mà sáng nay tôi dậy sớm, đúng lúc gặp phải, nếu không thì…”

“Bốp!” một tiếng tát vang dội, khiến người đàn ông đó im bặt. Mọi người đều sững sờ. Người đàn ông bị tát càng kinh ngạc.

Vu Hướng Niệm lắc lắc bàn tay bị đau của mình. “Anh muốn tự mình đội một cái sừng xin cứ tự nhiên, nhưng đừng bôi nhọ chồng tôi!”

Trên mặt người đàn ông hằn rõ năm ngón tay. Hắn ta tỉnh lại, giơ tay định tát Vu Hướng Niệm. Trình Cảnh Mặc nhanh tay lẹ mắt, giữ c.h.ặ.t t.a.y hắn ta.

“Anh định làm gì?!” Trình Cảnh Mặc, người từ sáng đến giờ vẫn không có biểu cảm gì, lúc này lại lộ ra vẻ hung dữ. “Anh định đánh vợ tôi ư?!”

Vu Hướng Niệm thẳng lưng, không chút sợ hãi. “Anh là đàn ông mà lại ngủ ở nhà, để vợ gầy yếu này đi gánh nước. Vợ anh bị ngã, anh không quan tâm, còn chửi cô ấy có gian tình! Anh không thấy xấu hổ à?!” Vu Hướng Niệm tức đến mức muốn văng tục. Cô ghét nhất những người đàn ông bạo hành vợ. “Hơn nữa, chồng tôi tốt bụng giúp đỡ, còn bị anh đổ oan. Anh là đàn ông gì chứ!”

“Anh đúng là một kẻ vô dụng! Chỉ dám ở nhà đánh vợ ! Có bản lĩnh thì ra ngoài mà đán đàn ông đi!”

Người đàn ông bị mắng đến mặt đỏ tía tai, cố gắng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi tay Trình Cảnh Mặc. Hắn ta vừa tức vừa xấu hổ, giận dữ chửi: “Con khốn này! Đồ đĩ thối, ông nhất định xé xác…”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

238