Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

243

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Hơi thở của Trình Cảnh Mặc trở nên dồn dập, "Niệm Niệm..."

Vu Hướng Niệm khẽ cắn một cái vào vành tai anh, rồi thì thầm bên tai, "Anh nói đi, nên ... hay không?"

"Niệm Niệm..." Yết hầu Trình Cảnh Mặc không ngừng chuyển động. Giọng anh khản đặc.

Một lúc lâu sau, Trình Cảnh Mặc mới khó khăn thốt ra hai tiếng, "Giúp anh..."

Vu Hướng Niệm...

Trình Cảnh Mặc kéo cô vào lòng, cuồng nhiệt hôn cô.

Cá đã nướng chín, lớp da ngoài giòn rụm, bên trong thịt mềm ngọt, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Trình Cảnh Mặc chưa ăn đã no, ánh mắt lấp lánh nhìn cô. Cảnh tượng vừa rồi, anh đã từng đọc trong sách, cũng từng ảo tưởng. Nhưng để Vu Hướng Niệm tự tay phục vụ cho mình, anh không dám nghĩ, càng không nỡ. Giờ đây được nếm thử cảm giác này, anh thấy thật tuyệt vời và muốn được hưởng thụ mãi.

Vu Hướng Niệm đối diện với ánh mắt say đắm của anh, cô chọc ghẹo: "Anh không phải nói muốn nhịn đến khi về khu nhà binh sao?"

Trình Cảnh Mặc hơi xấu hổ, vội vàng đánh trống lảng: "Cá nướng xong rồi." Anh cầm lấy que cá, xé một miếng thịt trắng nõn, đưa đến tận miệng cô: "Em nếm thử đi."

Vu Hướng Niệm ăn một miếng, gật đầu lia lịa: "Ăn cá lớn lên bằng nước tắm của anh, đúng là ngon thật đấy!"

Trình Cảnh Mặc: "... Vu Hướng Niệm, em đứng đắn chút đi."

Cô cười nói: "Người đứng đắn sẽ không làm chuyện vừa rồi đâu. Nếu anh thích đứng đắn, vậy em sẽ đứng đắn cho anh xem!"

Trình Cảnh Mặc khẽ thở dài: "... Vẫn là đừng đứng đắn."

Hai người nắm tay nhau đi về, dưới ánh trăng, bóng họ đổ dài và quấn quýt. Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng bước chân đều đều của hai người.

"Niệm Niệm," Trình Cảnh Mặc hỏi, "Ngày mai là phiên chợ phố, em có muốn đi không?"

"Có chứ."

"Vậy sáng mai anh sẽ gọi em dậy, chúng ta phải đi sớm mới kịp ngồi xe ngựa."

"Được, về đến nhà là chúng ta đi ngủ luôn nhé."

"Anh cõng em về," nói rồi Trình Cảnh Mặc ngồi xổm xuống, "Còn xa lắm, em đừng mệt."

Vu Hướng Niệm không hề khách sáo, khẽ tựa người lên lưng anh. Trình Cảnh Mặc cõng cô, bước chân vững vàng tiến về phía trước, hai bóng người hòa vào làm một, trông vô cùng hài hòa.

Khi hai người rẽ vào con đường nhỏ gần nhà Trình Cảnh Mặc, một người đột ngột từ trong góc tường bước ra. Trình Cảnh Mặc nhanh chóng nhận ra, kinh ngạc hỏi: "Đông Cúc? Sao muộn thế này em còn ở đây?"

Đông Cúc thều thào đáp: "Anh Mặc, chị dâu... Hắn lại uống rượu rồi."

"Hắn" là ai thì chẳng cần nói cũng biết. Đông Cúc không dám về nhà. Trình Cảnh Mặc không thể đến nhà Đông Cúc mà giáo huấn Đổng Hưng Vượng, cũng không thể để Đông Cúc ở lại nhà mình. Anh bỗng chốc không biết phải nói gì.

Vu Hướng Niệm vẫn còn trên lưng Trình Cảnh Mặc. Cô không muốn nói gì lúc này. Lần trước cô đã ngỏ ý giúp đỡ nhưng bị từ chối, giờ Đông Cúc lại tìm đến đây, không biết là muốn tìm sự an ủi hay gì nữa. Không khí bỗng chùng xuống.

Một lát sau, Đông Cúc mới lên tiếng, giọng run run: "Anh Mặc, chị dâu, hai người có thể giúp em không?"

Trình Cảnh Mặc hỏi: "Em muốn chúng tôi giúp em như thế nào?"

Đông Cúc nghẹn ngào: "Em đã không muốn sống với hắn từ lâu rồi, nhưng mỗi lần em đòi đi, hắn lại đánh em, còn dọa sẽ g.i.ế.c cả nhà em."

Vu Hướng Niệm thầm nghĩ, kiểu người như thế này đáng lẽ phải bỏ từ lâu rồi, sao lại cứ cố gắng cùng hắn vượt qua chứ !

Đông Cúc lại nói: "Hắn đánh em là chuyện thường ngày, mẹ em đến can thì hắn cũng đánh luôn, chân mẹ em chính là bị hắn đánh què." Cô nói đến đây thì nức nở.

Trình Cảnh Mặc vòng tay ra sau lưng, ôm chặt Vu Hướng Niệm. Ngón tay anh khẽ cong lại, run lên. Anh nhớ hồi nhỏ cũng từng nghe chuyện người này người kia đánh vợ, nhưng chỉ là thi thoảng mới đánh một lần, không đến mức nặng tay như vậy. Chân của mẹ Đông Cúc bị đánh què, không biết hắn đã ra tay nặng đến cỡ nào!

Đông Cúc lại bắt đầu kể lể, giọng nói đầy thù hận: "Ngày nào em cũng hận không thể cho hắn c.h.ế.t đi! Em thà không có người đàn ông này còn hơn! Nhưng em đánh không lại hắn!"

Trình Cảnh Mặc trong lòng cũng dấy lên căm phẫn, nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh: "Em có thể ly hôn mà."

Đông Cúc vừa gạt nước mắt vừa giận dữ nói: "Em đã đề cập đến chuyện ly hôn rồi! Nhưng hắn là người ở rể, nhà hắn không có nhà cửa cũng chẳng có ruộng đất, ly hôn hắn không biết đi đâu, nên nhất quyết không chịu!"

"Hắn nói ly hôn không dễ đâu, chỉ có một là hắn chết, hai là em chết!" Đông Cúc càng khóc càng đau lòng, "Có lúc em nghĩ thà c.h.ế.t đi cho xong, nhưng em c.h.ế.t rồi thì mẹ và con em biết sống sao đây?"

Trình Cảnh Mặc không biết nói gì nữa. Gặp phải loại lưu manh này, quả thật rất khó đối phó.

Vu Hướng Niệm nhích người trên lưng anh, nghĩ: Chậc! Người ta khóc lóc thảm thiết thế kia mà anh lại không có phản ứng gì? Ít nhất cũng phải an ủi vài câu chứ! Đúng là "sắt thép thẳng nam !

Nhưng cô thích !

Cuối cùng, chính Vu Hướng Niệm là người mở lời: "Đông Cúc, cô đừng khóc nữa. Anh Cảnh Mặc sẽ giúp cô, nhưng chuyện của cô hôm nay không thể giải quyết ngay được. Cứ để anh ấy suy nghĩ cách giải quyết đã."

Đông Cúc quẹt nước mắt, nức nở: "Anh Mặc, chị dâu, em chỉ có thể trông cậy vào hai người."

Tuy người trong thôn ai cũng biết chuyện Đổng Hưng Vượng bạo hành, nhưng họ cũng chỉ đến can ngăn khi hắn đánh người, giúp được lúc đó chứ chẳng giúp được cả đời. Đông Cúc đặt hết hy vọng vào Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm. Hai người họ có học thức lại từ thành phố lớn về, nhất định có thể nghĩ ra cách giúp cô.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

243