Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

251

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

“A Viên.” Trình Cảnh Mặc có trí nhớ rất tốt. Anh mặc quần áo, rồi đi ra ngoài. “Em ngủ đi, anh ra xem.”

Vu Hướng Niệm nghe thấy tiếng a Viên và Trình Cảnh Mặc nói chuyện. A Viên nói: “Chú Mặc, cháu đến nhờ thím cắt chỉ.”

Trình Cảnh Mặc nói: “Buổi tối ánh sáng không tốt, hay cháu mai đến nhé.”

Vu Hướng Niệm ở trong phòng nói vọng ra: “Trình Cảnh Mặc, anh cho nó vào đi.” A Viên chắc chắn bận rộn cả ngày, nên mới đến muộn như vậy.

Trình Cảnh Mặc thắp đèn dầu, cùng a Viên ngồi chờ ở phòng khách. Vu Hướng Niệm mặc quần áo xong, mở cửa đi vào: “Cảnh Mặc, anh tìm cho em một cái kéo.”

Trình Cảnh Mặc nói: “Không có đủ ánh sáng.”

Vu Hướng Niệm hỏi: “Anh coi thường em thế ư?”

“Không dám.”

Trình Cảnh Mặc cầm đèn dầu, giơ lên trên đầu a Viên. Vu Hướng Niệm cầm lấy chiếc kéo anh đưa, giữ lấy một bên chỉ khâu, cắt một nhát, rồi kéo. Sợi chỉ liền được tháo ra.

Cả quá trình không quá mười giây. Trình Cảnh Mặc nhìn mà mắt cứ đờ ra. Anh biết y thuật của Vu Hướng Niệm rất giỏi, những ca phẫu thuật người khác không làm được, cô đều có thể làm. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện khác. Vợ anh, tại sao lại giỏi đến thế!

A Viên cũng không ngờ nhanh như vậy, chỉ đến khi nhìn thấy sợi chỉ trong tay Vu Hướng Niệm, cậu bé mới hỏi: “Thím ơi, tháo xong rồi ạ?”

Vu Hướng Niệm nói: “Xong rồi, nhưng vẫn phải chú ý giữ vết thương khô ráo và vệ sinh.”

A Viên gãi đầu: “Cháu cảm ơn ạ.”

Vu Hướng Niệm nói: “Khách sáo gì, mau về đi thôi.”

A Viênlại quay sang Trình Cảnh Mặc: “Chú ơi, chú ra đây một chút, cháu có chuyện muốn nói riêng.”

Một lúc lâu sau, Trình Cảnh Mặc mới quay về. Anh chui vào trong chăn, ôm chặt Vu Hướng Niệm, thì thầm vào tai cô: “Con cá cắn câu rồi.”

Vu Hướng Niệm vừa mừng vừa lo: “Sao a Viên biết chuyện vậy?”

“Sáng nay cậu bé đi đến chuồng bò của đội sản xuất cho trâu ăn, vô tình nghe được.”

Vu Hướng Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là cậu bé lo anh gặp chuyện, muộn thế này còn chạy đến báo cho chúng ta biết à?”

Trình Cảnh Mặc hôn lên má cô: “Ừm, đây đều là do em gieo quả lành đấy.”

Vu Hướng Niệm đẩy anh ra: “Chắc trong lòng anh thấy em "độc" lắm!”

“Không có.” Trình Cảnh Mặc nói: “Họ gieo hạt gì, thì phải gặt quả đó.”

Thật ra, đêm đó khi Vu Hướng Niệm nói ra cách làm của mình, Trình Cảnh Mặc thực sự đã hoảng sợ. Không thể nói là độc địa, mà là một cách làm "bất ngờ". Tuy nhiên, trong tình thế ly hôn khó khăn như vậy, lại không có thời gian ở lại đây, đây không nghi ngờ gì là biện pháp tốt nhất.

Vu Hướng Niệm không tin, hỏi lại một lần nữa: “Thật sự không có?”

“Anh cam đoan.” Trình Cảnh Mặc nói: “Em thông minh hơn anh, mới có thể nghĩ ra được cách này.”

“Biết thế là được rồi.” Vu Hướng Niệm cảnh cáo: “Sau này anh mà phụ bạc em, thì kết cục cũng sẽ không khác họ đâu!”

Trình Cảnh Mặc: “Không dám.”

Hai ngày sau.

Vừa ăn cơm trưa xong, Đông Cúc đã đến nhà, mời Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm sang nhà cô ta ăn bữa tối. Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc nhìn nhau, tỏ vẻ khó xử: “Đông Cúc, có vẻ không tiện lắm đâu.”

Đông Cúc lắc đầu lia lịa: “Không đâu, không đâu. Đổng Hưng Vượng bảo em sang mời các anh chị đấy. Hơn nữa, mẹ em cũng đã mong các anh chị sang ăn bữa cơm từ lâu rồi!”

Trình Cảnh Mặc nói: “Chiều nay anh có chút việc, có thể đến muộn một chút. Em làm cơm muộn một chút nhé.”

Đông Cúc vui vẻ gật đầu: “Không sao cả, các anh chị đến là tốt rồi!”

Ăn cơm nhà người ta, đương nhiên phải mang theo một chút quà. Vu Hướng Niệm định mang một ít hải sản khô còn lại từ Nam Thành. Họ ở đây đã lâu, một bữa hải sản cũng chưa ăn. Chỉ có hôm làm tiệc, ăn được một nửa, sau đó cho nhà Chú Ba một ít. Chắc là vẫn còn khá nhiều. Nhưng tìm khắp bếp, cũng không thấy đâu. Không cần nói cũng biết, chắc chắn Mộc Hoán Trân đã cất đi, để dành sau này ăn dần.

Trình Cảnh Mặc liền đi hợp tác xã mua ba mươi cân bột mì, một ít đường đỏ và trứng gà. Nếu Vu Hướng Niệm không ngăn lại, anh còn định mua thêm.

“Anh mua nhiều đồ thế làm gì? Mua nhiều như vậy, người nhà Đông Cúc lại khó xử. Họ nghĩ họ sợ người ngoài nghĩ họ mời chúng ta ăn cơm là để được cho đồ à.”

Trình Cảnh Mặc không nghĩ nhiều như vậy, anh chỉ muốn đền đáp những ân tình năm xưa.

Cả nhà ăn xong bữa cơm chiều. Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm mới khởi hành đi. Không dẫn theo Tiểu Kiệt. Khi họ đến nhà Đông Cúc, mặt trời đã lặn, trời sắp tối.

Mẹ Đông Cúc than vãn: “A Mặc, chúng ta mời con ăn có một bữa cơm, sao lại mua nhiều đồ thế này?”

Vu Hướng Niệm cười: “Thím ơi, do cháu mua đấy. Cháu không biết phong tục ở đây, có thể mua đồ không hợp. Thím đừng để ý nhé.”

Mẹ Đông Cúc nói: “Không phải ý đó. Sao có thể để các cháu tốn kém như thế!”

Vu Hướng Niệm nói: “Mấy thứ này đâu có đắt, thím đừng bận tâm.”

Đổng Hưng Vượng không muốn nhìn họ khách sáo qua lại nữa, hắn huých tay Trình Cảnh Mặc: “Đi đi! Ăn cơm! Nấu xong từ sớm rồi, chỉ chờ hai người thôi.”

Mọi người ngồi vào bàn, Đổng Hưng Vượng bắt đầu rót rượu. Vu Hướng Niệm chú ý thấy Đông Cúc, mẹ cô ấy và con của cô ấy đều trở nên căng thẳng. Chắc là họ bị đánh thành bóng ma, thấy Đổng Hưng Vượng uống rượu là sợ.

Trình Cảnh Mặc nói: “Vợ tôi không uống rượu. Tửu lượng của tôi cũng không tốt, cậu rót ít thôi.”

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

251