Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

254

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~5 phút

Trình Cảnh Mặc ngạc nhiên: "Ai đánh?"

"Ai mà biết được? Công an với người ở trạm y tế xã đều đến cả rồi! Đi! Đi xem!"

Trình Cảnh Mặc đáp: "Cháu phải gánh nước đã, lát nữa cháu đi sau."

Anh vẫn như mọi khi, gánh đủ ba gánh nước. Dọc đường đi, anh nghe thấy tiếng dân làng bàn tán xôn xao.

"Đánh thảm lắm! Cả người là m.á.u me, chân cũng gãy luôn rồi!"

" Đúng là quả báo! Hắn đánh gãy chân mẹ Đông Cúc, giờ chân hắn cũng bị đánh gãy!"

"Chắc chắn sẽ thành phế nhân! Xem sau này hắn còn đánh hai mẹ con Đông Cúc kiểu gì nữa!"

Trình Cảnh Mặc đổ đầy chum nước rồi mới vào phòng gọi Vu Hướng Niệm dậy.

"Niệm Niệm, Đổng Hưng Vượng chưa chết, vẫn còn thoi thóp." Anh thì thầm bên tai cô.

Vu Hướng Niệm đêm qua ngủ không ngon, đang lim dim buồn ngủ, nghe xong liền tỉnh anh, mắt sáng lên: "Thật không c.h.ế.t sao?"

Kế hoạch của họ là: Nếu Đông Cúc không thể ly hôn, vậy thì không ly hôn nữa. Chỉ cần khiến Đổng Hưng Vượng tàn phế, không còn sức bạo hành, hoặc khi hắn ra tay, Đông Cúc có thể chống trả được.

Trình Cảnh Mặc gật đầu: "Giờ có hắn ra mặt chỉ điểm, ba tên kia chắc chắn không thoát được đâu."

Anh nhớ lại kế hoạch của họ, có cả việc đưa ba tên vô lại kia vào tù bóc lịch. Ba người đó coi như gieo gió gặt bão. Nếu họ không có ý đồ xấu với Trình Cảnh Mặc, họ cũng sẽ không sập bẫy.

" Nhưng lại liên lụy em," anh nói với giọng đầy áy náy.

Vu Hướng Niệm không bận tâm: "Anh nói gì thế! Chuẩn bị đi, chắc chắn họ sẽ tìm chúng ta để hỏi chuyện."

Bác sĩ xã bảo Đông Cúc đưa Đổng Hưng Vượng đến bệnh viện huyện chữa trị. Thương tích quá nặng, họ lo sẽ không cứu được. Đông Cúc vội gạt nước mắt, chối từ: "Nhà tôi lo bữa nay lo bữa mai, làm gì có tiền mà đi bệnh viện huyện. Bác sĩ ơi, xin người rủ lòng thương, cứu hắn đi. Cứu được cái mạng của hắn, tôi nuôi hắn cả đời cũng được!" Đông Cúc nắm lấy tay bác sĩ, khóc lóc van xin. Cô làm như sắp quỳ xuống đến nơi.

Dáng vẻ thật lòng muốn cứu Đổng Hưng Vượng của cô khiến dân làng tấm tắc không ngớt.

"Đông Cúc tốt bụng thật, gã đàn ông đó đối xử với cô ấy như thế mà cô ấy vẫn không nỡ bỏ hắn."

"Phải đấy! Đổi lại là tôi, tôi chẳng làm được đâu, chỉ mong loại người này c.h.ế.t sớm đi cho rồi!"

Vu Hướng Niệm và Trình Cảnh Mặc đến nơi, vừa hay chứng kiến cảnh này. Vu Hướng Niệm thầm nghĩ: "Người ta nói phụ nữ mà tàn nhẫn thì đáng sợ lắm, đúng thật không sai một chút nào!" Nếu Đông Cúc thật lòng muốn cứu Đổng Hưng Vượng, thì đêm qua cô đã không chạy về nhà một mình, và cũng không đến sáng nay mới tìm người.

Đổng Hưng Vượng được đưa về trạm y tế xã để điều trị. Đông Cúc, Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm được đưa đến công an xã để hỏi cung. Mỗi người đều trình bày lại chuyện xảy ra đêm qua.

Vu Hướng Niệm nói, trời quá tối, sau khi đi vệ sinh xong, cô không phân biệt được phương hướng, đi ngược lại, vừa vặn gặp Trình Cảnh Mặc từ nhà Đông Cúc ra, thế là hai người cùng về. Công an cũng không nghi ngờ gì, dù sao một người lạ về đây mới mấy ngày, đường làng chằng chịt, không biết đường cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, nơi Đổng Hưng Vượng bị đánh tuy nằm trên con đường họ phải đi qua, nhưng họ rẽ phải còn hắn ta bị tấn công ở ngã rẽ bên trái. Trời tối như thế, không để ý cũng là lẽ đương nhiên.

Trình Cảnh Mặc nói, anh trò chuyện vài câu với mẹ Đông Cúc rồi rời đi. Đi được một đoạn thì gặp Vu Hướng Niệm, sau đó đưa cô về nhà.

Đông Cúc sau một đêm suy nghĩ đã bình tĩnh lại, nghĩ kỹ lời phải nói. Công an hỏi cô: "Khi Đổng Hưng Vượng bị người ta đánh, tại sao cô không kêu cứu mà lại chạy về nhà?"

Đông Cúc đáp: " Tôi cứ tưởng hắn lại bày trò để đi uống rượu. Vì tôi phản đối hắn uống rượu, nên hắn thường xuyên lừa dối hoặc dọa tôi. Hắn từng làm thế rồi, cố ý gây gổ với mấy người khác để lấy cớ tụ tập nhậu nhẹt."

Công an lại hỏi: "Hắn không về nhà cả đêm, tại sao cô không đi tìm kiếm?"

Đông Cúc cười khổ: "Hắn uống say thường xuyên không về nhà cả đêm, tôi cứ nghĩ hắn cũng như mọi khi thôi."

Công an tiếp tục: "Cô có nhìn thấy những kẻ đã đánh Đổng Hưng Vượng không?"

Đông Cúc đáp: "Chỉ thấy ba cái bóng, không nhìn rõ cụ thể là ai."

Công an tạm gác nghi ngờ đối với Trình Cảnh Mặc và Vu Hướng Niệm, nhưng vẫn giữ lại sự nghi vấn với Đông Cúc. Vừa lúc đó, tin từ trạm y tế xã báo về, Đổng Hưng Vượng đã tỉnh lại.

Công an làm ba người đợi ở đồn để tiếp tục điều tra, sau đó họ đến trạm xá để hỏi chuyện Đổng Hưng Vượng.

Đổng Hưng Vượng không có ý thức pháp luật, hắn nghĩ rằng hắn chỉ uống vài chén rượu với Trình Cảnh Mặc, chưa làm gì đã bị đánh thành ra thế này. Hắn là người bị hại, không có trách nhiệm gì, nên đã khai ra toàn bộ sự việc.

Hóa ra, từ sau hôm bị bắt phải xin lỗi Trình Cảnh Mặc ở cổng hợp tác xã, Đổng Hưng Vượng vẫn luôn ghi hận trong lòng. Gần đây, mỗi lần gặp mặt, Trình Cảnh Mặc đều “giáo dục” hắn, hai người suýt chút nữa đã động thủ.

Tối hôm suýt động thủ với Trình Cảnh Mặc, hắn mua rượu về nhà. Trên đường về, hắn gặp Triệu Hải, Trình Phong Thu và Trình Quảng Cùng. Hai phe biết việc đối phương đều từng bị Trình Cảnh Mặc "dạy dỗ". Bốn người đồng cảnh ngộ gặp nhau, tìm một nơi vắng vẻ bàn bạc kế hoạch trả thù. Nhưng nếu đấu một trận sòng phẳng, bốn người bọn họ cũng chưa chắc đã thắng được Trình Cảnh Mặc.

Sau đó, chúng đã bàn ra một kế hoạch trả thù: Đổng Hưng Vượng sẽ mượn cớ mời Trình Cảnh Mặc về nhà ăn cơm để chuốc say Trình Cảnh Mặc. Triệu Hải, Trình Phong Thu và Trình Quảng Cùng sẽ mai phục trước, chờ khi Trình Cảnh Mặc về nhà, sẽ ra tay đánh anh một trận.

Xuyên đến thập niên 70: Trêu chọc phó đoàn trưởng "đầu gỗ"

254